VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 265

“Đây là phúc lợi của anh!” Hoắc Trì Viễn dõng dạc nói, ánh mắt vẫn tham luyến trên người cô.

Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn anh một cái, ôm quần áo chạy đến nhà tắm.

Tề Mẫn Mẫn cưỡi lên xe đạp, bất mãn quay đầu nhìn thoáng qua Lynda.

Cô cho rằng tới Thụy Sĩ chỉ có cô và Hoắc Trì Viễn, không nghĩ tới lại có bốn nguwoif. Trịnh Húc đi theo còn chưa tính, anh cực kỳ thức thời, hẳn không chủ động quấy rầy cô và Hoắc Trì Viễn, nhưng lynda thì khác, lúc nào cũng khoe ra sự xinh đẹp của cô ta, chứng minh cô ta có bao nhiêu quan trọng với Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn ở trên bãi cỏ, đưa cho Trịnh Húc một ánh mắt, Trịnh Húc hiểu ý liền gật đầu, anh mới cưỡi lên ngựa đuổi theo Tề Mẫn Mẫn.

Lynda cũng cần phải lên người, lại bị Trịnh Húc ngăn lại.

“Lynda, chúng ta qua bên kia nhìn xem.” Trịnh Húc chỉ vào phương hướng ngược lại, nhàn nhạt cười nói.

“Nhưng, Hoắc tổng…” Lynda nhìn thấy ngựa của Hoắc Trì Viễn ngày càng xa, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Vợ chồng người ta hưởng tuần trăng mật, chúng ta là trợ lý cũng đừng đi quấy rầy. Phong cảnh bên kia cũng rất đẹp.” Trịnh Húc kéo ngựa của Lynda ngược lại, thúc giục cô.

Lynda không cam lòng quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn sóng vai nhau, tiếng cười kích thích truyền vào tai, liền cưỡi lên ngựa đi về phía trước.

“Là đứa ngốc!” Trịnh Húc khe khẽ thở dài một câu, cưỡi ngựa đuổi theo Lynda.”

“Trịnh Húc.”

“Uhm?”

“Anh có yêu bạn gái trước không?”

“Không thích thì sao có thể ở cạnh nhau mười năm?” Trịnh Húc trả lời, trong mắt lộ ra nhàn nhạt ưu thương.

“Vậy sao anh không kéo cô ấy trở lại?” Lynda đặc biệt nhìn Trịnh Húc.

“Có lẽ còn chưa đủ yêu, có lẽ là thấy cô ấy ở bên cạnh người khác càng vui vẻ hơn ở bên cạnh tôi…” Trịnh Húc liếc mắt nhìn rừng rậm xanh biếc phía xa, hồ nước cũng xanh biếc, sâu xa trả lời.

Tề Mẫn Mẫn không muốn đi xa, lúc Hoắc Trì Viễn đề nghị dừng lại nghỉ ngơi thì quay đầu nhìn thoáng qua:”A? Lynda đâu rồi?”

“Em không phải không muốn cô ấy đi theo sao?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.

“Đúng là không thích.” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi,”Người ta như chim phượng hoàng, còn em thì sao. Em không có bản lĩnh gì cả, cũng không xin đẹp được như cô ấy, nhưng em lại là vợ của anh!”

“Ai nói em không xinh đẹp?” Hoắc Trì Viễn dừng lại ở ven đường, liền kéo cô ngồi xuống bãi cỏ bên hồ. “Nha đầu, nhớ kỹ! Em rất được! Cái em không bằng Lynda chính là sự trải đời. Chờ đến khi em có thể trải đời được như cô ấy thì em sẽ trở thành viên kim cương chói mắt nhất.”

Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, kiêu ngạo cười hỏi:”Thế Lynda là cái gì?”

“Đá cuội.” Hoắc Trì Viễn vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, nhìn vẻ mặt tươi cười vui vẻ của cô thì yêu chiều hỏi:”Đáp án này đã vừa lòng chưa?”

“Vừa lòng! Siêu vừa lòng!” Tề Mẫn Mẫn ôm mặt Hoắc Trì Viễn, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Hoắc Trì Viễn chuyển bị động thành chủ động, xoay người chặn Tề Mẫn Mẫn, cuồng nhiệt hôn cô trong một góc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi