VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 267

“Không phải em sợ nó. Ý em là nó thật đáng yêu!” Tề Mẫn Mẫn cười ngã vào lòng Hoắc Trì Viễn, tiếng cười của cô cuối cùng bị Hoắc Trì Viễn che mất…

Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn đứng dưới đỉnh núi, có một loại cảm giác muốn quan sát ngọn núi nhỏ. Thế giới giống như ở ngay dưới chân mình, bạn chỉ cần mở ra hai tay là có thể ôm ấp hết thảy. Ngọn núi trắng như tuyết giống như nũ thần thuần thiết, hướng về phía cô ôm ấp, nghênh đón cô vào lòng.

“Thích không?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.

“Thích.” Tề Mẫn Mẫn dừng bao tay vuốt vuốt chiếc mũi của mình, nhiệt độ ở trên và dưỡi núi chênh lệch thật lớn. Hoắc Trì Viễn nghĩ rất chu đáo, mang theo áo lông trượt tuyết, tất cả đều đã chuẩn bị: “Chỉ là hơi lạnh.”

“Bảo em quàng khăn lên, em lại kêu nóng.” Hoắc Trì Viễn cởi bao tay, lấy hai tay xoa mặt cô, mặt cô liền nóng lên rất nhanh, nhưng ngón tay anh thì càng ngày càng lạnh.

Tề Mẫn Mẫn lập tức bắt được hai tay của anh, bắt anh mang găng tay vào.

“Hoắc tổng, hai người còn chưa mặc đầy đủ sao?” Lynda đã chuẩn bị toàn bộ đi tới phía sau bọn họ, quan tâm hỏi han.

“Chúng tôi đang thưởng thức núi tuyết.” Hoắc Trì Viễn nói xong liền kéo Tề Mẫn Mẫn vào phòng thay đồ.

Khi bọn họ vào phòng thay đồ, Trịnh Húc và Ninh Hạo đi ra.

“Lớp trưởng, khéo như vậy?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn nói. Thánh Moritz tuy không lớn, nhưng không phải chỉ có một nơi trượt tuyết, mà bọn họ lại đụng mặt nhau được.

“Không nghĩ hai người cũng tới trượt tuyết.” Ninh Hạo dịu dàng cười nói. Lần này đúng là trùng hợp. Anh chỉ là cảm thấy đến đây mà không đi trượt tuyết thì đúng là không hay, vì thế tiện rời giường sớm một chút, không nghĩ tới lại gặp được trợ lý Trịnh trong phòng thay đồ, mới biết Tề Mẫn Mẫn cũng đang ở đây.

Vận mệnh ở lúc anh muốn dứt bỏ, lại cho anh chút hi vọng sao?

“Tới nơi này không trượt tuyết thì chẳng khác gì chưa từng đến.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ.

“Vợ à, nghĩ muốn trượt tuyết vẫn cần trang bị thêm, đi thôi.” Hoắc Trì Viễn nắm bả vai của cô, lướt qua Ninh hạo.

Nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, con ngươi của Ninh Hạo tràn ngập ảm đạm.

Trịnh Húc nói với Ninh Hạo: “Tiểu tử, lát nữa, chúng ta đấu một trận đi.”

“Ninh Hạo thất hồn lạc phách uhm một tiếng, chỉ vung tuyết một cái, trượt về phía trước.

Trịnh Húc nhìn núi tuyết ở phía xa, chua xót cười: “Nếu như trên thế giới không có tình yêu, thì đã không có đau khổ như vậy.”

Cô mạc ngồi chồm hổm trước mặt Tề Mẫn Mẫn, thật sự giúp cô cột lại ván trượt. lúc xác định không thể rơi được mới đứng lên: “Được rồi, đi thôi!”

Hoắc Trì Viễn định rời khỏi, lại bị cô túm lấy.

“Anh, em không trượt tuyết.” Tề Mẫn Mẫn có chút lay động người.

“Chắc không?” Hoắc Trì Viễn kinh ngạc nhìn cô.

Hai tay cô túm lấy anh, chột dạ gật đầu.”

“Anh dạy cho em.” Hoắc Trì Viễn vươn hai tay ra, cầm tay cô lôi ra ngoài.

“Chú à, em ngã xuống mất!” Tề Mẫn Mẫn khủng hoảng loạng choạng thân thể, dưới chân đột nhiên có một tấm ván trượt, thân thể không thể khống chế được cứ thế lướt trên tuyết. Hoắc Trì Viễn nhanh chóng tiến về trước một bước, đúng lúc bị cô va vào.

Tề Mẫn Mẫn vừa xoa mũi vừa lo lắng hỏi: “Chú à, anh có bị thương không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi