VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 270

“Làm sao anh biết? Trước kia anh từng đi trượt tuyết với cô ta sao?” Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ hỏi.

“Nghĩ đi đâu vậy?” Hoắc Trì Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.”Anh và sếp của cô ấy trước kia có chút quen biết, không có gặp gỡ riêng tư gì hết!”

“Thế còn lúc tiếp khách hộ anh?” Tề Mẫn Mẫn chu lên cái miệng nhỏ nhắn hỏi.

“Cũng có vài lần, Trịnh Húc cũng đi theo mà! Không thể cho là hẹn hò được!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ lắc đầu. Cô rốt cuộc muốn anh giải thích mối quan hệ với Lynda bao nhiêu lần? Trong công việc anh rất cần Lynda, nhưng trong cuộc sống thường ngày, anh và Lynda chưa bao giờ cùng nhau.

“Chị, anh rể, hai người không thể phân thắng bại sao?” Tề Lạc đuổi theo, tò mò hỏi.

“Ai nói! Ai mà không thể so chứ?” Tề Mẫn Mẫn không chịu thua trượt về phía trước. Hôm nay cô mới học trượt tuyết, tất nhiên không thể so sánh với người lớn lên cùng với tuyết. Nhưng không có nghĩa là cô không thể.

Thấy Tề Mẫn Mẫn sắp tới đích, Hoắc Trì Viễn lập tức bỏ lại Tề Lạc đuổi theo.

Lúc Lynda, Trịnh Húc và Ninh Hạo đang nói chuyện phiếm thì Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn rốt cuộc cũng trượt xuống đến nơi. Lynda kiêu ngạo nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, khóe môi cho chút khiêu khích, dường như xem Tề Mẫn Mẫn là đồ ngốc. Tề Mẫn Mẫn không phục ngẩng cao đầu nhìn Lynda, không chú ý Hoắc Trì Viễn cuối cùng cũng từng bước vượt qua mình.

“Nha đầu, em thua rồi!” Hoắc Trì Viễn cười nói,”Nhớ kỹ về nhà sẽ bị phạt.”

“Anh Hoắc ý!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị. Đúng từng bước cuối cùng rồi mà anh lại không nhường cô? Anh Hoắc ý!”

“Không phục, chúng ta lại thi tiếp thôi.” Hoắc Trì Viễn khiêu khích đề nghị.

“Thi thì thi!” Tề Mẫn Mẫn sao có thể chịu thua? Nếu thua tối cô đừng mong ngủ yên.

“Hoắc tổng, hai người so thắng thua cũng không có ý nghĩa. Không bằng chúng ta sáu người cùng nhau đi?” Lynda chỉ Tề Lạc một cái, tích cực đề nghị.

“Dì Lynda, vợ chồng chúng tôi đấu nhau, cô xem náo nhiệt gì chứ?” Tề Mẫn Mẫn không cảm xúc trừng mắt nhìn cô ta.

“Phu nhân Hoắc đây là sợ thua sao?” Lynda trào phúng hỏi lại. Mười Tề Mẫn Mẫn cũng khó mà thắng được cô. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong núi tuyết, trượt tuyết giống như đi trên mặt đất bằng, ngay cả Hoắc Trì Viễn cũng chưa chắc đã thắng được cô.

“Tôi mới không sợ!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên.

“Vậy thì bắt đầu.” Lynda ngạo mạn cười, hoàn toàn không coi Tề Mẫn Mẫn là đối thủ.

“Được!” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu. Cô biết rõ Lynda hơn mình, nhưng vẫn tiếp nhận chiến thư, bởi vì cô không muốn chịu thua trước mặt Lynda.

“Tôi chịu thua. Nha đầu, anh đói bụng, đi ăn cơm với anh.” Hoắc Trì Viễn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt sủng nịnh nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Hiện giờ mới mười giờ rưỡi.” Lynda không cam lòng nhìn Hoắc Trì Viễn. Đây là anh đang thiên vị Tề Mẫn Mẫn rõ ràng. Anh biết người thắng nhất định là cô, anh không muốn thấy Tề Mẫn Mẫn bị thua sẽ khó coi, mới có thể chịu thua nói đói.

“Đã đói bụng còn chọn thời gian sao?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Lynda.

Lynda không nói gì nhìn anh. Vì Tề Mẫn Mẫn mà anh còn dùng cả thủ đoạn. Đây là anh có để ý cô ấy bao nhiêu? Trong lúc anh và cô ấy vẫn còn bị ngăn cách bởi huyết hải thâm cừu sao? Chẳng lẽ anh có thể dễ dàng quên đi Tưởng Y Nhiên như vậy?

Trịnh Húc bình tĩnh mở miệng: “Lynda, chúng ta đấu trận bốn người đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi