VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



Tề Mẫn Mẫn khách khí và xa cách chọc giận Hoắc Trì Viễn, đột nhiên anh đứng dậy, đi nhanh tới bên cô.
“Chú…” Tề Mẫn Mẫn không rõ vì sao anh lại trở nên tức giận, cô ngẩng khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lên, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh.
“Muốn cảm ơn anh thì nên bày ra thành ý!” Hoắc Trì Viễn nói xong liền kéo Tề Mẫn Mẫn tới, cuồng bạo hôn lên cánh môi của cô.
Chú lại muốn cô sao?
Nhớ tới đau đớn đêm qua, cả người cô run rẩy, hai tay để trước ngực anh, nghĩ muốn đẩy anh ra.

Nhưng cũng vì hai tay cô đang để lên một mảnh trần trụi trước ngực anh, trong lòng bàn tay cô có một mảnh cực nóng, bỏng rát….
Khi anh vô tình cắn lên xương quai xanh của cô, cô kinh hoảng gầm lên: “Đau!”
Hoắc Trì Viễn nâng hai tròng mắt đầy tia sáng mãnh liệt lên, mắt lạnh nhìn kỹ khuôn mặt thất kinh nhỏ nhắn của cô, đột nhiên hù một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn cho rằng anh sẽ bỏ qua cho cô, không nghĩ tới anh vậy mà ôm lấy cô đặt lên bàn cơm.
Lưng của cô áp vào mặt bàn lạnh giá, khiến cô run rẩy.

Cô sợ hãi anh, nhưng không cách nào ngăn được nụ hôn thô bạo như gió lạnh rơi vào trên người mình của anh.

Giống như đêm qua, anh chưa bao giờ biết dịu dàng, chỉ là kịch liệt hôn cô, nắm bắt cô.
Đau đớn lan tràn….

“Chú khi dễ người khác!” Tề Mẫn Mẫn nén lệ lên án.

Anh vừa rồi còn rõ ràng dịu dàng, lập tức đã thay đổi, bắt đầu điên cuồng đoạt lấy.
“Tôi nhất định là điên rồi!” Hoắc Trì Viễn xâm phạm được một lúc thì ngừng, ghé vào trên ngươì Tề Mẫn Mẫn, vùng vẫy thở hổn hển.

Đột nhiên anh buông cô ra, cúi xuống mắt bàn, ánh mắt vùng vẫy nhìn cô.
Tề Mẫn Mẫn thấy được ánh mắt lạnh lùng của anh, xấu hổ đứng dậy, kéo áo ngủ xuống, cúi đầu đứng trước mặt Hoắc Trì Viễn, cũng không dám động đậy.

Cô sợ chính mình lại kích thích anh….
Hoắc Trì Viễn giơ tay lên, đột nhiên xoa lên vết hôn ở gáy của cô, ánh mắt phức tạp.
Tề Mẫn Mẫn bối rối ngẩng đầu, lui về phía sau, lại phát hiện sai mình là bàn ăn, nếu anh thay đổi chủ ý, vốn dĩ cô cũng không thể chạy trốn.
Trong ánh mắt của anh lộ ra đau khổ và bế tắc, khiến cô nhìn mà không hiểu.
“Đi ngủ!” Âm thanh của anh có chút khàn.

Nhìn trên người cô nhuộm đầy sắc tình, anh có chút tự trách.


Trong ân oán với Tề Bằng Trình, Tề Mẫn Mẫn chỉ là một người bị hại vô tội.

Anh vậy mà lại để thù hận đối với Tề Bằng Trình đẩy lên người Tề Mẫn Mẫn, không khống chế được mà làm tổn thương cô.
Tề Mẫn Mẫn giống như phạm nhân được đặc xã, lập tức níu chặt cổ áo trốn về hướng cầu thang, e sợ ở lâu thêm một chút anh sẽ đổi ý.

Có lẽ là cô quá mức bối rối, chân hơi lảo đảo một chút, thân thể liền ngã xuống sàn nhà.

Ngay lúc cô cho là mũi của mình sẽ đụng vào cầu thang khi đó, một bàn tay to kéo cô lên đúng lúc.
Quay về ở trong một lồng ngực rộng lớn, lòng của cô mất đi.
Đột nhiên anh ôm lấy cô, đi nhanh lên lầu.
Cả người cô cứng nhắc, nhanh chóng nghe được quy luật hô hấp của anh.
Đi vào phòng ngủ, Hoắc Trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, đắp kín chăn cho cô, sau đó nghiêm mặt đi ra ngoài.
“Chú, tôi có thể ngủ ở phòng khách.” Tề Mẫn Mẫn nắm chặt chăn, nhìn bóng lưng gắng gượng của anh.
Sự xâm nhập của cô đã chiếm lấy không gian của anh, cô cảm thấy chính mình như một tên cường bạo, đoạt phòng của Hoắc Trì Viễn, lại muốn anh ngủ ở phòng khách, điều này khiến cô rất xấu hổ.
“Khẩn trương đi ngủ.

sáng sớm ngày mai đưa em đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Tôi còn vài tài liệu phải xem, cũng đã khuya rồi, không cần chờ tôi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, tiện tay đóng cửa phòng ngủ, biến mất trong tầm mắt của cô.
Ngày mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi