VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 291

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy một tay của cô toàn bọt, liền hiểu rõ ý của cô, đi đến trước mặt cô cúi người.

Tề Mẫn Mẫn hếch mũi lên lau bọt đi, sau đó thưởng thức dáng vẻ của anh và nghịch ngợm cười nói: “Anh Mặc, dáng vẻ này của anh giống như ông già Noel!”

Hoắc Trì Viễn hơi hất mày, lãnh ngạo nói: “Vậy nhất định là ông già Noel đẹp trai nhất!”

Tề Mẫn Mẫn dùng lực bóp mặt Hoắc Trì Viễn: “Không biết xấu hổ!”

“Chẳng lẽ chồng em không đẹp trai?” Hoắc Trì Viễn cười nhìn cô.

Cô vươn ngón tay cái ra, lau một cái trên cằm anh, sau đó nghịch ngợm bôi lên chóp mũi của anh: “Anh tự soi gương đi! Dáng vẻ này của anh đẹp trai không? Đẹp trai không?”

Hoắc Trì Viễn nhìn mình trong gương, trên mũi anh có bọt biển trắng giống như mũi mèo. Đột nhiên anh kéo cô qua, lấy chóp mũi của mình cọ vào mặt cô…

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình trong gương, nghiến răng nghiến lợi đẩy anh ra, cầm lấy nước cạo râu, sau khi làm thành một đống bọt biển lớn, bôi hết lên mặt anh.

Hoắc Trì Viễn không cam lòng yếu thế, cũng làm như vậy.

Chỉ chốc lát sa, mặt hai người đều bị bọt cạo râu trùm lên, duy nhất chỉ có thể thấy được môi và mắt.

Tề Mẫn Mẫn ghé vào trong lòng anh, chỉ vào trong gương cười to: “Qúa buồn cười rồi!”

“Em cũng thế,…” Hoắc Trì Viễn chỉ vào mặt cô, sang sảng cười to. Cùng với cô, anh càng ngày càng bướng bỉnh rồi. Chẳng nhẽ nghịch ngợm cũng sẽ lây bệnh.

Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa cười bể cả bụng: “Anh Mặc, râu anh thật dài…”

“Em xác định>?” Hoắc Trì Viễn chỉ vào chính mình, lạ chỉ cô.

“Hai ông già noel không phải muốn làm thì có phải là las không?” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh hỏi lại.

Tề Mẫn Mẫn khó xử nói với anh: “Em đùa thôi, đặt em xuống.”

Hoắc Trì Viễn biết cô mệt muốn chết rồi, liền không tiếp tục, nhẹ nhàng đặt cô lên trước gương, cười nói: “Em cần phải làm sạch mặt anh!”

“Dao cạo râu!” Tề Mẫn Mẫn duỗi tay về phía anh.

Hoắc Trì Viễn cười đặt dao cạo râu vào trong tay cô: “Cẩn thận, đừng phá nát mặt anh.”

“Kia có phải anh lộn xộn hay không?” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, nghịch ngợm cười nói, cô có đôi khi cũng giúp ba cạo râu, cho nên tin rằng sẽ không phá hủy mặt anh.

“Em vừa nói, anh liền thấy sợ.” Hoắc Trì Viễn sờ cằm, giống như do dự có nên bỏ đi không.

Tề Mẫn Mẫn túm lấy áo ngủ của Hoắc Trì Viễn kéo anh đến trước mặt, sau đó nâng cằm của anh lên, bắt đầu thật sự giúp anh cạo râu. Khi một Hoắc Trì Viễn sạch sẽ xuất hiện ở trong mắt cô khi đó, cô vừa lòng cười gật đầu: “Anh Mặc rất đẹp trai!”

Hoắc Trì Viễn cầm lấy khăn mặt lau mặt cho cô: “Cô Mực cũng đẹp quá!”

“Vẫn như vậy, chưa bao giờ thay đổi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười nói.

Hoắc Trì Viễn dùng khăn mặt lau cổ cho cô, kéo cô vào trong ngực, sau đó cúi đầu thâm sâu hôn lên môi cô. Đột nhiên cô đẩy anh ra, xấu hổ nói: “Chú à, em muốn xuỵt xuỵt!”

Hoắc Trì Viễn bất mãn buông cô ra, không tình nguyện đi ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Tề Mẫn Mẫn cười ngã vào bồn rửa mặt: “Hoắc Trì Viễn quá dễ lừa đi?” là tôi nợ Hoắc Trì Viễn.”

“Sao lại là ông nợ! Người gây họa là Tề Mẫn Mẫn!” Dương Nguyệt Quyên bĩu môi, dường như bất bình thay cho Tề Bằng Trình.

“Nếu không phải tôi muốn lấy bà, Tề Mẫn Mẫn cũng không đụng xe vào người ta. Người sai sau cùng vẫn là tôi.” Tề Bằng Trình vẻ mặt nghiêm trọng nói.”Ngủ đi.”

Dương Nguyệt Quyên gật gật đầu. Bà giúp Tề Bằng Trình dém chăn, liền xoay người đưa lưng về phía Tề Bằng Trình, tiếp tục vì chuyện bệnh nhân tử vong mà đau đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi