VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 304

Dường như Hoắc Trì Viễn không hiểu cô tức giận điều gì, cúi người hôn lên mặt cô, dịu dàng nói: “Cắt bánh ngọt!”

Tề Mẫn Mẫn không chịu nổi, từ khóc thành cười. Cô cầm lấy dao cắt một đường ở giữa bánh ngọt, lúc cắt được một nửa, đột nhiên cô phát hiện dao bị chặn bởi một thứ gì đó, liền sửng sốt.

“Làm sao thế?” Hoắc Trì Viễn cầm tay, dùng lực cắt xuống bên dưới, kết quả dao không thể đi xuống: “Bên trong có thứ gì đó?”

Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nói: “Chắc không phải là đầu bép để quên dụng cụ trong bánh ngọt chứ?”

“Nói không chừng là hộp báu gì đó?” Hoắc Trì Viễn thần bí cười trả lời.

“Cùng xem nào.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên. Cô lấy dao đẩy bơ ở bên trên bánh ngọt ra, thấy có một lỗ nhỏ bên trong bánh ngọt, nhét một chiếc hộp sắt hình chữ nhật, giống như hộp cổ, phía trước còn có một chiếc khóa. Tề Mẫn Mẫn hưng phấn cầm lên, nói: “Chú à, đây là hộp báu của Alibaba sao?”

“Nói không chừng thật sự là báu vật của bốn mươi tên cướp cất trong bánh ngọt. mở ra nhìn xem.” Hoắc Trì Viễn đứng đằng sau Tề Mẫn Mẫn, hai tay ôm lấy eo của cô, âm thanh trầm thấp nói.

“Không có chìa khóa.” Tề Mẫn Mẫn gảy khóa trước của hộp sắt, quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Đợi một chút.” Lúc này Hoắc Trì Viễn mới nhớ tới vấn đề chìa khóa. “Anh đi tìm chìa khóa của bốn mươi tên cướp.”

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đi đến buồng vệ sinh, hì hì một tiếng cười rộ lên: “Anh Mặc, bốn mươi tên cướp giấu trong nhà vệ sinh sao?”

“Đúng ra là giấu trong túi quần của anh.” Hoắc Trì Viễn ra ngoài, trong tay là một chiếc chìa khóa bằng đồng.

“Qúa thần kỳ rồi! Hóa ra anh còn là pháp sư!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh cười nói.

Hoắc Trì Viễn đưa chìa khóa cho Tề Mẫn Mẫn, thần bí nói: “Pháp sư nói, trong hộp có báu vật.”

Tề Mẫn Mẫn nhận lấy chìa khóa, hưng phấn mở hộp sắt ra. Một tấm vải nhung màu xanh ngọc lẳng lặng nằm bên trong hộp sắt: “Hẳn không phải mở tấm vải ra, bên trong còn một cái hộp nữa chứ?”

“Có lẽ.” Hoắc Trì Viễn lấy hộp vải nhung ra, mở ra, đưa đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn: “Thích không?”

Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn châu báu trong hộp: “Hoắc Trì Viễn, đây là gì thế? Thật đẹp!”

Bên trong có một chiếc nhẫn, hạt châu kim cương khảm mà thành, khiêm tốn mà cao nhã. Chắc phải dùng đến 20mm hạt châu hồng nhạt bên trên, khiến cho nó có một vẻ đẹp độc đáo.

Tề Mẫn Mẫn đã thấy qua rất nhiều châu báu, nhưng chưa từng thấy qua hạt châu nào xinh đẹp như vậy. Nói nó là trên châu, nhưng trân châu phổ thông không có vẻ đẹp hoa mỹ như vậy, nói nó là bảo thạch, nó lại có một loại tự nhiên mà chỉ trân châu mới có.

“Châu ốc biển. Chỉ có em mới có thể xứng với sự độc đáo của nó.” Hoắc Trì Viễn nói xong, lấy nhẫn ra, nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, cúi đầu thật sự nói: “Anh đeo giúp em.”

“Hoắc Trì Viễn, này tính là nhẫn cầu hôn sao?” Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn anh, anh nói bù sinh nhật cho cô, chẳng nhẽ cũng đền bù bằng nhẫn cầu hôn luôn?

Hoắc Trì Viễn hơi hất mày, suy tư một giây đồng hồ sau rồi cười nói: “Em cũng có thể nghĩ như vậy.”

“Hoắc Trì Viễn, em còn mặc áo tắm! Anh muốn cầu hồn thì nên tìm lúc em đang ăn mặc trang điểm đẹp chứ.” Âm thanh của Tề Mẫn Mẫn có chút nghẹn ngào, đôi mắt đẹp sáng người.

“Đủ đẹp rồi!” Hoắc Trì Viễn cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Đẹp đến mức chỉ muốn cho vào miệng ăn hết!”

Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhếch mũi chân lên, dang hai tay ôm lấy anh, nhiệt tình hôn trả.

“Áo tắm của anh….” Hoắc Trì Viễn cảm thấy cổ anh có một đoạn dính dính, liền cười buông môi cô ra.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy cổ áo của anh toàn là bơ, khống chế không nổi cười rộ lên: “Ông già noel, râu của anh dài ra tận đằng sau rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi