VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 342

Thời gian có thể mang đến một cái chìa khóa, giúp bọn họ trở về như lúc trước được không?

Cô muốn tiếp tục làm một kẻ tiểu nhân dối trá, ở lại chỉ vì tình yêu của Hoắc Trì Viễn.

Lúc Hoắc Trì Viễn cầm túi du lịch vào phòng thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn nước mắt đầm đìa. Tim của anh đau đớn từng chút một, giống như bị vô số con kiến cắn, cực kỳ khó chịu.

Tề Mẫn Mẫn nghe thấy tiếng động có người vào, lập tức ngậm miệng cố nuốt nước mắt vào trong.

Hoắc Trì Viễn đặt túi lên trên bàn làm việc, lấy laptop ra, tâm trạng phiền chán ngồi xuống, bắt đầu bận rộn. Anh vừa gõ bàn phím vừa vụng trộm nhìn Tề Mẫn Mẫn đang nằm trên giường.

Trong phòng yêu tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy âm thanh bàn phím.

Hồi lâu sau, dường như Tề Mẫn Mẫn đã ngủ.

Hoắc Trì Viễn dừng tay, nhẹ nhàng đi tới bên giường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tề Mẫn Mẫn.

Khuôn mặt thuần khiết như vậy, ai ngờ lại là người tâm cơ thâm trầm.

Mà anh, lại muốn vì cô mà biện giải.

Y Nhiên, nói cho anh biết phải làm gì bây giờ!

Tề Mẫn Mẫn dùng lực nhắm mắt lại, không dám há mồm thở dốc, e sợ Hoắc Trì Viễn phát hiện cô đang giả vờ ngủ.

Cô không hiểu anh nhìn cô như vậy làm gì.

Chẳng lẽ là anh muốn thấy rõ dáng vẻ của kẻ thù?

Hoặc là nghĩ muốn một phát bóp chết cô để báo thù?

Đột nhiên một bên giường bị lún xuống, chăn bị anh xốc lên, Tề Mẫn Mẫn cảm giác anh nằm xuống bên cạnh mình.

Cô theo bản năng nghĩ muốn di chuyển sang bên cạnh. Lúc này, hai tay của anh vòng qua người cô, gắt gao giữ cô lại trong ngực.

Tề Mẫn Mẫn không dám thở mạnh, khẩn trương căng cứng người.

Anh muốn làm gì.

Còn phải mạnh hơn nữa sao?

Vừa rồi anh còn chưa hành hạ cô đủ sao?

Thân thể cô khẩn trương run rẩy, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.

Vừa rồi đau bụng quá khiến cô sợ. Cô không nghĩ lại trải qua thêm lần nữa.

Hoắc Trì Viễn vùi đầu vào cổ cô, vậy mà nhắm mắt lại ngủ.

Tề Mẫn Mẫn đến một cử động nhỏ cũng không dám, cứng người lại trong lòng anh, nghe tiếng anh hít thở vững vàng, hốc mắt lại ẩm ướt rồi.

Thói quen anh ôm cô ngủ, chỉ là vì thói quen.

Anh không thể không hận cô nữa.

Càng không thể vì thích cô.

Nhưng là cô lại tự thôi miên chính mình, anh còn đang để ý đến cô, thôi miên chính mình, ánh ẽ đau lòng cô.

Tề Mẫn Mẫn cắn môi, níu chặt áo ngủ trên người anh, kề mặt vào trong ngực anh.

Cho dù anh chỉ xuất phát từ thói eun, cô cũng thật cao hứng.

Anh đồng ý cho cô cơ hội tiếp sát anh rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi