VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



Chẳng lẽ là chịu kích thích từ người phụ nữ kia rồi hả?
Không thể!
Tề Mẫn Mẫn không thừa nhận!
Cô mới không để ý đến tình cảm của Hoắc Trì Viễn dành cho phụ nữ!
Chỉ là cô không chịu nổi oan ức!
Lúc ở nhà, cho tới giờ ba đều theo lệnh cô mà làm, cô muốn hái sao trên trời, ba sẽ đem hết tất cả đèn thủy tinh treo đầy lên trần nhà cho cô hái, cô nói muốn nhảy dù, ba sẽ đặt xuống rất nhiều công việc mang cô đến Dubai một chuyến.

Hoắc Trì Viễn này, chẳng những không nâng niu sủng ái cô trong lòng bàn tay, còn bởi vì người phụ nữ khác mà hô to gọi nhỏ với cô.

Cô không muốn nán lại ở chỗ này nữa rồi!
Cho dù toàn bộ thế giới đều không cần cô nữa, cô cũng không cần đợi ở bên Hoắc Trì Viễn để bị anh bắt nạt.

Cô chạy đến phòng để đồ, bắt đầu thu dọn quần áo của mình.

Thu hết toàn bộ quần áo vào vali, sau khi xác định đã không còn sót lại gì, cô đeo cặp sách lên lưng, xách vali đi ra cửa.


Mở cửa, nhìn thấy dì Lưu đang đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.

“Bà nội…” Tề Mẫn Mẫn mở to đôi mắt mỹ lệ, khóc nức nở nói: “Để cho ba lo lắng hai ngày này rồi.

Về sau Mẫn Mẫn rảnh sẽ quay lại thăm bà.


Dì Lưu nhìn thấy vali hành lý trong tay Tề Mẫn Mẫn, sốt ruột nói: “Cái kia… Mẫn Mẫn, tính tình cậu chủ nóng nảy, cháu cũng đừng coi là thật sự nổi nóng! Lại đây, để hành lý xuống, đi với bà nội xuống lầu ăn cơm!”
“No rồi!” Tề Mẫn Mẫn dỗi nói.

Cô nhấc hành lý lên, đi qua quản gia, cật lực xuống lầu.

Hoắc Trì Viễn ngồi ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, vẻ mặt khói mù, nhẫn kim cương bị ép đến đau đớn trong lòng bàn tay anh.

Anh rất ít khi nổi giận lớn như thế, cho dù khi hợp tác bị người khác cố ý làm khó dễ, anh cũng rất ít khi tức giận, nhưng là hôm nay bởi vì Tề Mẫn Mẫn nhìn được phần nội tâm bí mật mà anh không muốn cho người khác thấy nhất, cho nên anh rất chật vật, thẹn quá hóa giận.


Anh cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trong tay, nhớ tới vẫn như cũ, trong đầu không tự kìm hãm được xuất hiện trước mặt Tề Mẫn Mẫn.

Đột nhiên anh phiền toái đấm vào cửa sổ kính một quyền.

Anh vậy mà không nói rõ được cảm giác của mình đối với Tề Mẫn Mẫn.

“Chú à, cảm ơn sự quan tâm của anh thời gian qua! Hẹn gặp lại! Không! Vĩnh viễn không gặp nữa!” Tề Mẫn Mẫn cong lưng về phía lưng của Hoắc Trì Viễn, sau đó rất có cốt khí cầm theo vali hành lý đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ quay người, nghiêm nghị quát lên.

Tề Mẫn Mẫn vốn không nghe anh nói, chỉ là ngừng bước một chút, lại tiếp tục đi ra ngoài, bước chân rất kiên định, một chút cũng không giống như đang giả bộ.

“Tôi cho em một giờ để suy nghĩ, em liền suy nghĩ như vậy? Thu dọn hành lý rời đi?” Hoắc Trì Viễn nổi giận lớn tiếng răn dạy.

Tề Mẫn Mẫn đưa lưng về phía Hoắc Trì Viễn, dùng lực lau nước mắt, sau đó quật cường nói: “Chú à, tôi chỉ là đứa bé, tôi thích nháo thì nháo, cho nên tôi không nên cho anh cơ hội chán ghét tôi mới phải!”
Hoắc Trì Viễn căng môi mỏng, nhìn thân thể nhỏ xinh của cô cật lực xách theo hành lý, từng bước một đi xuống cầu thang, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.

Đột nhiên anh nhấc chân lao ra.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi