VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 406

Hoắc trì Viễn trầm tư hơn mười giây, rồi mới xem cháo trong nồi nói: “Đã nửa tháng không nghỉ ngơi rồi. Anh thấy mệt mỏi.”

“A….”

Tề Mẫn Mẫn mất mác xoay người, đi vào nhà ăn, vô lực gục xuống bàn.

Hoắc trì Viễn ở nhà, kỳ thật cũng chỉ vì quá mệt mỏi, không có liên quan gì tới cô.

Hoắc trì Viễn bưng cháo đi đến, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp ở trên bàn cơm, liền đặt cháo lên bàn, lo lắng tiến lên sờ sờ cái trán của cô:“Không nóng. Không thoải mái ở chỗ nào?”

“Không còn hơi sức. Chú, không có khẩu vị, cháu có thể không ăn bữa sáng không?” Tề Mẫn Mẫn úp mặt vào lòng bàn tay, đáng thương tội nghiệp hỏi Hoắc trì Viễn.

“Không thể!” Hoắc trì Viễn ngồi vào bên cạnh cô, lấy bát cháo qua, múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng cô, “Há mồm.”

Vì bị Hoắc trì Viễn cưỡng chế, Tề Mẫn Mẫn đành phải ngoan ngoãn há miệng.

Nhìn cô ăn hết nửa bát cháo, Hoắc trì Viễn mới thỏa mãn xoa xoa tóc cô nói: “Thực ngoan!”

“ Em không phải con chó nhỏ!” Tề Mẫn Mẫn kháng nghị bĩu môi.

Thời điển anh cưng chiều cô, liền yêu thương vuốt ve đầu cô, thời điểm không muốn nghĩ tới cô, liền mặc cho cô lấy lòng thế nào cũng mặt lạnh không thèm để ý.

Cô cảm thấy chính mình giống như sủng vật được anh nuôi dưỡng.

“Là so với con cún nhỏ đáng yêu hơn.” Hoắc trì Viễn cười nói.

“ Vậy vẫn là sủng vật!” Tề Mẫn Mẫn bi ai quệt miệng nhỏ, mất hứng thì thào lẩm bẩm. Khi nào anh mới có thể coi cô như một người phụ nữ để yêu đây. Cô thật sự hâm mộ Tưởng Y Nhiên. Hoắc trì Viễn giành tất cả tình yêu cho cô ấy, không chừa lại chút gì cho cô cả.

Cùng là con gái với nhau, nhưng vận mệnh lại khác xa nhau đến vậy.

Một bên là bảo vật, một bên là cặn bã.

Mà cô cũng không thể phản kháng, chỉ có thể chấp nhận vận mệnh yếu hèn của mình.

Nhận mệnh đi thôi, ai bảo cô là hung thủ chứ!

“Sủng vật thì có gì là không tốt. Ít nhất còn có chủ nhân sủng nó.”

Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, liền thu thập bát đũa đi vào trong phòng bếp.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc trì Viễn rửa chén, liền lặng yên không tiếng động đi tới, từ phía sau vòng tay qua ôm lấy anh: “Hoắc trì Viễn, sủng vật liền là sủng vật đi. Em không có ý kiến. Chỉ là anh phải sủng em. Không được lại hung hăng mắng em! Mỗi lần anh như thế khiến em đều rất đau lòng.”

Hoắc trì Viễn ngừng động tác trên tay lại, thắt lưng cứng ngắc, ngắn gọn đáp “Uh`m” một tiếng.

Anh đã suy nghĩ một đêm. Nếu không lỡ xa cô, vậy thì hãy đối xử với cô thật tốt, chỉ cần không yêu cô thì vẫn coi như chưa từng phản bội.

Bọn họ trải qua cả đời như vậy cũng tốt.

“Hoắc trì Viễn, cám ơn anh!” Tề Mẫn Mẫn kích động đến rơi lệ.

Lúc anh chỉ lưu lại một tờ giấy liền biến mất không thấy, cô còn tưởng rằng anh sẽ không cần cô nữa. Cô thậm chí đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi ra khỏi nhà.

Không nghĩ tới anh vẫn còn muốn cô ở bên cạnh.

Hoắc trì Viễn lau tay thật sạch rồi xoay người, bế Tề Mẫn Mẫn đến phòng khách.

Đặt cô lên trên ghế sô pha sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô, để cô gối đầu lên đùi anh: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi! Nữa tiếng nữa anh sẽ gọi em dậy ăn cơm!”0 “Hoắc trì Viễn, không phải anh định chờ em ngủ mất rồi đi đó chứ?” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy sự chăm sóc, dịu dàng của Hoắc trì Viễn không hề thực tế chút nào. Cô cảm thấy giống như đang mơ, chỉ có trong mơ Hoắc trì Viễn mới không hận thù, đối xử tốt với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi