VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 454

Tề Lạc chính là đang mang thịt bò bít tết đi ra liền nhìn thấy Hoắc trì Viễn một thân xám nhạt nhàn nhã từ trên lầu đi xuống.

Cô không khỏi khen thầm trong lòng: “Quá đẹp trai rồi!”

Đàn ông bình thường rất ít người có thể mặc nguyên một bộ màu xám mà có khí chất được như vậy, thế nhưng Hoắc trì Viễn mặc vào so với người mẫu còn đẹp hơn một phần.

Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Lạc, lúc này mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua cô ta lấy cớ để ngủ lại đây. Anh hơi gật đầu một cái, liền tiến vào phòng bếp.

”Anh rể, em có làm bít tết, anh kêu chị em cùng xuống ăn đi.” Tề Lạc đặt đĩa thịt bò lên bàn, sau đó ngọt ngào cười nói.

Cô ta biết Tề Mẫn Mẫn hẳn sẽ không biết vào bếp, thậm chí đến bóc trứng chim còn không nổi. Đều là được ba chiều mà thành ra như vậy!

Đúng là một Tề Mẫn Mẫn như thế lại giúp cô ta trở nên nổi trội ở mặt này hơn.

Mẹ nói qua với cô: Nếu muốn giữ lại một người đàn ông trước hết phải buộc được cái dạ dày của anh ta đã. Đạo lý này tuy có chút thô tục, thế nhưng lại bách phát bách trúng. Mẹ có thể giữ được ba, là vì ba công tác bận rộn, bữa trưa thường tùy tiện ăn cơm hộp. Đồ ăn mua ngoài đều rất khó ăn khiến cho dạ dày của ba không chịu đựng được. Lúc ấy mỗi ngày giữa trưa mẹ đều đi xe đạp về phòng trọ, tự tay làm một hộp cơm trưa thơm ngào ngạt mang đến công ty cho ba. Thời gian dài, ba từ cảm kích liền biến thành yêu thích đối với mẹ.

Mà cô thì nhớ kỹ mỗi lời mẹ nói, cho nên từ nhỏ liền đi theo bên người mẹ học tập nấu ăn.

Cũng may cố gắng của cô liền không có uổng phí. Cô bây giờ liền luyện thành một tay đầu bếp chuẩn.

Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua đĩa thịt bò trên bàn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tề Lạc. Anh không nghĩ tới tài nấu ăn của cô ta cũng được. Lại nghĩ tới Tề Mẫn Mẫn không biết nấu cơm….Nhưng anh cũng không có khen Tề Lạc, chỉ là lãnh đạm nói: “Tề Mẫn Mẫn vừa mới hết sốt, không nên ăn nhiều đồ dầu mỡ. Tôi đi nấu cháo cho cô ấy.”

Nói xong, Hoắc trì Viễn liền xoay người vào phòng bếp, bắt đầu công việc mỗi ngày của mình.

Tề Lạc không cam lòng cắn môi.

Cô ta không rõ cuối cùng thì Hoắc trì Viễn nhìn trúng Tề Mẫn Mẫn ở điểm nào.

Cơm thì không biết làm, từ trước đến nay đều là cơm đút tới miệng Quần áo thì không biết giặt, cởi ra liền ném sang một bên, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngó qua.

Bát hẳn là không biết rửa, nếu để cho cô ta rửa bát nói không chừng không chỉ bát mà cả phòng bếp đều cũng bị hủy.

Một người vô dụng như vậy, Hoắc trì Viễn vì cái gì mà sủng cô ta như vậy?!

Đôi mắt Hoắc trì Viễn đúng là bị mù rồi mới chọn trúng một người như vậy.

Nhìn đến Hoắc trì Viễn đang ngâm hạt sen cùng ngân nhĩ, Tề Lạc liền đi qua, ân cần nói: “Anh rể, em giúp anh vo gạo.”

”Không cần, tôi làm rất nhanh.” Hoắc trì Viễn khách khí nói.

”Hai người đến với nhau cũng quá nhanh.” Tề Lạc tựa hồ làm như không biết cự tuyệt trong lời nói Hoắc trì Viễn, liền lấy lòng nói. Không đợi Hoắc trì Viễn đáp lại, cô ta liền bắt đầu hỗ trợ vo gạo.”Chị của em thích nhất là cháo hải sản. Mỗi lần em ninh cháo hải sản, hai người bọn em mỗi người đều ăn đến hai bát liền.”

Hoắc trì Viễn nhớ tới Tề Mẫn Mẫn luôn lộ ra sự luyến tiếc không thôi đối với tôm cua, anh bất chợt nở nụ cười nhợt nhạt. Đứa nhỏ này đúng thật là chung tình với hải sản. Mặc kệ là cơm gì, chỉ cần là co liên quan đến hải sản cô đều có thể ăn đến vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi