VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 457

”Chị, anh rể, em về đây.”Tề Lạc cầm áo khoác vẫy tay với hai người.

”Đợi một chút!” Tề Mẫn Mẫn gọi Tề Lạc lại, chỉ vào mấy cái túi lớn túi nhỏ trên bàn nói, “Đem túi sách GUCCI của cô mang về đi.”

”Những thứ này đều là em mua cho chị. Nếu chị không thích thì tiện thể ném đi đi.” Tề Lạc nói xong liền muốn rời khỏi.

Tề Mẫn Mẫn lạnh mặt nói: “Tài chính của ba hiện tại đang gặp khó khăn. Về sau cô cũng không cần phải tiêu sài bậy bạ như vậy nữa. Mấy thứ này đều mang hết đi.”

Bị Tề Mẫn Mẫn răn dạy một trận, trên mặt Tề Lạc lúc trắng lúc xanh, ngượng ngùng cúi đầu cầm mấy túi lớn nhỏ: “Chị, em biết rồi. Em sẽ cầm đi.”

”Đi đi.” Tề Mẫn Mẫn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay ý bảo Tề Lạc rời đi.

Sau khi Tề Lạc rời đi, Hoắc trì Viễn liền tươi cười từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô: “Bà xã của anh càng ngày càng hiểu chuyện rồi.”

”Con người chung quy lại cũng cần phải trưởng thành. Người tùy hứng không hiểu chuyện trước kia đã chết. Em hiện tại là Niết Bàn Trọng Sinh.” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo nói.

Trước kia cô thật sự không có quan tâm đến chuyện ba vất vả làm rụng, chỉ biết hưởng thụ toàn bộ những thứ ba cho.

” Phượng Hoàng Trùng Sinh?” Hoắc trì Viễn nở nụ cười.

Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu sang chỗ khác, cười cười nhìn Hoắc trì Viễn gật gật đầu: “Đương nhiên!”

”Em thật sự càng ngày càng đáng yêu khiến người ta không nỡ buông tay rồi.” Hoắc trì Viễn hôn Tề Mẫn Mẫn một phen, nói”Đi lên mặc quần áo, chúng ta lập tức xuất phát.”

Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu.

Trong lúc Hoắc trì Viễn còn đang quan sát cảnh vật xung quanh, Tề Mẫn Mẫn liền lôi anh đi chọn gọng kính. Cô cố ý chọn một cái gọng kính cực kỳ xấu, nghịch ngợm đưa đến trước mặt Hoắc trì Viễn: “Chú, anh nhìn xem cái này như thế nào?”

”An toàn.” Hoắc trì Viễn tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Tề Mẫn Mẫn, nhàn nhạt cười nói.

”Có một chút cảm giác cổ xưa. Giống như đang ở thế kỷ ba mươi vậy.” Tề Mẫn Mẫn ôm bụng, vui vẻ cười rộ lên.

Gọng kính này đích thực là “An toàn”, nó toàn bộ che khuất vẻ đẹp trai hằng ngày của Hoắc trì Viễn. Người từ xa nhìn lại còn tưởng Hoắc trì Viễn là ông già, bởi vì đây đích thực là kính lão mà.

”Em không phải là cố tình nghĩ cách làm cho anh xấu đi sao?” Hoắc trì Viễn vò rối mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, cười nói.”Anh không có ý kiến.”

”Là làm xấu. Bộ dáng này của anh đứng bên cạnh em, ai không biết còn tưởng là ông nội mang theo cháu gái ra ngoài. Không được, thật mất mặt.

Vẫn là đổi một bộ khác đi.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói.

“Theo em, như thế nào cũng được.” Hoắc trì Viễn không sao cả cười nói.

Chỉ cần là Tề Mẫn Mẫn chọn, anh vẫn sẽ dẫn đi, mặc kệ đẹp xấu. Chỉ cần có thể mang ra ngoài gặp người là được.

Mà anh còn cực kỳ chắc chắn, Tề Mẫn Mẫn không nỡ để anh quá xấu.

Tề Mẫn Mẫn thật sự chọn lựa kính mắt, bị rất nhiều hình thù của nó làm cho mê hoặc hoa mắt, cô khó xử lầm bầm: “Tới cùng là thích hợp với cái nào?”

Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, bình tĩnh cười nói: “Đeo thử là biết mà?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi