VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



“Cậu nhìn lầm rồi!” Hạ Minh kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Buổi chiều thứ hai học thể dục, vẫn học như cũ, đi lên trước chạy ba nghìn thước.

Dưới cái nắng chói chan Tề Mẫn Mẫn chỉ mới chạy một vòng quanh sân thể dục, liền mệt thở dốc hồng hộc.

Trữ Hạo vẫn chạy phía trước đội ngũ chú ý thấy cô không khỏe, lập tức thả chậm cước bộ chờ cô theo kịp.
“Tề Mẫn Mẫn, còn có thể sao? Không được cậu phải đi tới tàng cây bên kia nghỉ ngơi một lát.

Tớ đi nói với lão sư.”
“Đừng.” Tề Mẫn Mẫn ôm ngực, đứng ở bên cạnh đường băng dùng sức thở phì phò, “Tớ kiên trì một chút.

Không phải ba ngàn thước sao?”
“Cậu mới hạ sốt.


Lão sư hẳn là có thể thông cảm.” Trữ Hạo quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Lúc này, truyền đến thanh âm khinh thường của Hạ Sáng truyền đến: “Thực biết tìm đàn ông làm nũng, bốn trăm thước cũng không chạy được, ai tin?”
“Tình cảm của họ rất tốt, cậu ghen tị chứ?” Có người trêu chọc Hạ Sáng.
……
“Cậu chạy trước dẫn lớp.

Kiên trì không được tớ sẽ rời khỏi.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy tất cả học sinh đều nhìn hai bọn họ, chạy nhanh thúc giúc Trữ Hạo.
“Đừng cậy mạnh.” Trữ Hạo lo lắng dặn dò hai câu, liền không thể không chạy đến phía trước cả lớp.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức hít sâu, cố gắng đi theo phía sau hàng ngũ.
Nhưng mà thể lực của cô rốt cuộc cũng có giới hạn, chạy không được xa liền cản giác trước mắt tối sầm, thân thể không bị khống chế đổ về phía trước.
“Tề Mẫn Mẫn!” Trữ Hạo vẫn lo lắng Tề Mẫn Mẫn thấy thế lập tức chạy nhanh như bay tới, một phen ốm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, ôm lấy cô, “Lão sư, Tề Mẫn Mẫn té xỉu, em mang cậu ấy đi phòng y tế.”
Trữ Hạo không đợ sự chấp thuận của lão sư, liền vội hoang mang rối loạn ôm Tề Mẫn Mẫn đi về hướng phòng y tế.
Hình như giáo y đã nhìn quen cảnh học sinh té xỉu khi đang học hoặc học thể dục, nhìn thấy Trữ Hạo xông tới cũng không có kích động, bình tĩnh để Trữ Hạo đặt Tề Mẫn Mẫn lên trên giường.
“Lão sư, mấy ngày nay cô ấy bị cảm mạo, vừa hạ sốt.

Vừa mới chạy bộ té xỉu.” Trữ Hạo lo lắng nói.
“Cậu cởi bỏ cúc áo bên trên của cô ấy cho cô ấy hít thở không khí.” Giáo y bình tĩnh nói.

“Trời nóng cúc áo lại chặt như vậy.”
“Này……” Trữ Hạo xấu hổ cong cong cái ót.

Tuy rằng hắn rất yêu rất yêu Tề Mẫn Mẫn, nhưng mà để cho hắn cởi cúc áo của Tề Mẫn Mẫn, loại sự việc này thật sự rất khó với hắn.
Giáo y nhìn thoáng qua Trữ Hạo, liền đi lại cởi cúc áo trên cho Tề Mẫn Mẫn, sau đó dùng ống nghe để xem bệnh.


Tuy rằng trường học cấm yêu đương, nhưng là người nào quản được học sinh thời nay, đừng nói yêu đương, có thai cũng không biết bao nhiêu lần.

Vừa mới nhìn bộ dáng sốt ruột của Trữ Hạo, hắn còn tưởng rằng đây là một đôi người yêu.

Đến khi giáo y nhìn thấy dấu hôn che lấp ở dưới áo của Tề Mẫn Mẫn lập tức ngẩng đầu trêu chọc nói: “Tiểu tử, về sau dịu dàng chút.”
“Không phải…….em……” Trữ Hạo xấu hổ đỏ mặt.

Hắn chắn ở trước mặt Tề Mẫn Mẫn, ngăn trở ánh mắt của giáo y, “Có thể là muỗi cắn.”
“Lão bà của tôi cũng sẽ bị muỗi cắn.

Tôi có thể hiểu được.” Giáo y trêu chọc cười nói.
Mặt Trữ Hạo đỏ bừng, trong lòng lại đau đớn.
Hắn vẫn làm bản thân quên đi chuyện Tề Mẫn Mẫn đã kết hôn, nhưng là dấu hôn này nói cho hắn biết, cuộc hôn nhân kia là chân thật là tồn tại.

Cái người đàn ôn kia đã cưới đi tình cảm chân thành cùng thiên sứ hồi nhiên của hắn.
“Bác sĩ, cô ấy không có việc gì chứ?” Trữ Hạo khẩn trương hỏi.

“Tim đập bình thường, mạnh tượng vững vàng.

Đừng lo lắng, phỏng chừng là cảm mạo, bị cảm nắng, hơn nữa thể lực cạn kiệt.

Trở về uống nhiều nước, nghỉ ngơi thật tốt.” Giáo y cho Trữ Hạo một biểu tình các người hiểu được.
“Hai chúng tôi không có quan hệ.

Cô ấy……Kết hôn.” Trữ Hạo đỏ mặt giải thích.
“Cô ta chính là cái người làm náo loạn mạnh mẽ lòng người hai ngày nay Tề Mẫn Mẫn?” Giáo y tò mò nhìn nhiều Tề Mẫn Mẫn hai lần.
Trữ Hạo không gật đầu, cũng không phủ nhận.
“Có số điện thoại của chồng cô ta sao?” Giáo y nhìn thấy Trữ Hạo ngây người, liền hỏi vấn đề.
“Không có.” Trữ Hạo lắc đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi