VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 634

“Mọi thứ đều có thể thay đổi! Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây. Không ai có thể đảm bảo sẽ giàu có cho đến trên. Chân trước đang khoe khoang thì sau đó lại có thể tuyên bố phá sản luôn!” Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn nói. “Đây là dì suy nghĩ chu đáo cho con nên mới mua những thứ trang sức này!”

“Tôi không cần! Bà mang hết đi!” Tề Mẫn Mẫn tức giận trứng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên. Đây là Dương Nguyệt Quyên đang rủa Hoắc trì Viễn phá sản sao?

“Muốn trả lại thì chính cô đi mà trả!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn nói xong, liền xoay người lên lầu.

“Ba, ba xem…” Tề Mẫn Mẫn tức giận chỉ vào Dương Nguyệt Quyên, lại phát hiện chính cô cũng không tìm ra lý do nào để mắng bà ta.

“Tâm can bảo bối, đừng tức giận! Lát ba sẽ mang toàn bộ đi trả! Con gái của ba lập gia đình làm sao có thể mang theo một thân hoàng kim đây? Cũng không phải đi trình diễn áo Hoàng kim!” Tề Bằng Trình ôm Tề Mẫn Mẫn vào ngực, an ủi nói.

“Ba, kỳ thật cái gì con cũng không cần, con chỉ nghĩ muốn bồi ba mà thôi.” Tề Mẫn Mẫn ôm eo ba ba, cảm khái nói.

Từ khi ở chung với Hoắc trì Viễn, cô cũng ít khi rảnh về thăm ba, ba thực già đi rất nhiều. Nếp nhăn nơi khóe mắt lại sâu thêm rồi.

“ Con hiện tại thì nói như vậy, nhưng nếu ba để con ở cùng ba, không cho con gặp Hoắc trì Viễn, lúc ấy con lại trách ba…” Tề Bằng Trình vui vẻ cười nói.

“Ba!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị.

“Không nói! Không nói! Con gái của ba da mặt mỏng.” Tề Bằng Trình cười nhéo nhéo hai má con gái.

“Ba, ba đã từng có cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu chưa?” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên mở miệng hỏi.

“Có! Lúc yêu mẹ con ấy, chỉ cần một ngày không thấy bà ấy, cơm nước ba cũng không thèm ăn.” Tề Bằng Trình nhớ lại lúc còn ở cùng vợ trước, hốc mắt liền bắt đầu phiếm lệ.

Thứ tình cảm này còn đặc biệt hơn tình yêu, ông tìm không thấy trên những người khác. Tình cảm đó chỉ thuộc về ông cùng Nhã Lam!

“Nếu như mẹ có thể sống…” Tề Mẫn Mẫn chỉ nói ra một nửa liền ngậm miệng. Cô cũng biết ba cô cực kỳ tự trách bản thân mình, cho nên không nghĩ muốn kích thích ông ấy nữa.

Tề Bằng Trình vỗ vỗ đỉnh đầu con gái, cảm khái nói: “Trên thế giới này không có nếu như, hẳn sẽ không cho con cơ hội để hối hận.”

Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái.

“Ba, ngày mai Hoắc trì Viễn trở về, đêm nay con bồi ba tâm sự.” Tề Mẫn Mẫn ôm sát cánh tay Tề Bằng Trình, vui vẻ cười nói.

“Không phải nói chồng con đi công tác một tuần sao?” Tề Bằng Trình kinh ngạc hỏi.

Ông còn tưởng lần này Tề Mẫn Mẫn có thể ở cùng với ông thêm vài ngày, không nghĩ tới ngày mai Hoắc trì Viễn liền trở về.

“Theo kế hoạch vốn là một tuần. Nhưng dự án của anh ấy không có đàm phán thành công, cho nên hành trình sau toàn bộ bị hủy bỏ. Sáng sớm mai anh ấy liền trở về.” Tề Mẫn Mẫn cười giải thích.

Cô không cần biết cuộc đàm phán này có thành công hay không, cô chỉ muốn anh sớm về một chút.

“Đây là điều thật đáng buồn khi nuôi con gái a. Yêu thương che chở nuôi lớn, đột nhiên ở đâu chạy đến một tên Trình Giảo Kim, bắt cóc con gái của ba đi mất.” Tề Bằng Trình bùi ngùi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi