VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 643

Hoắc trì Viễn nâng mặt cô lên, dùng lực hôn cô một cái, khàn đục nói: “Ở thành phố B bận muốn chết, em lại chơi vui vẻ, vui đến quên cả trời đất. nếu anh không trở lại, có phải em sẽ quên anh luôn không?”

“Hóa ra anh cũng biết?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nghiêng đầu: “Em đặc biệt muốn ở bên cạnh ba cả đời, anh không trở lại, em sẽ quên mình là người đã từng kết hôn.”

Nghe được tiếng cười không hề che dấu của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn dùng sức véo má cô: “Ở cùng vui vẻ như thế, cũng không nhớ đến anh.”

Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhảy đến trên người Hoắc trì Viễn, dùng hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh, thật sự nói: “Không vui, một chút cũng không vui, Hoắc trì Viễn, đóng cửa công ty đi, em muốn cho anh hết bận rộn!”

“Nói càn!” Hoắc trì Viễn nâng người cô lên, âm thanh có ý cưng chiều: “Công ty bị phá sản, anh lấy cái gì nuôi em?”

“Lúc đi công tác, em rất nhớ!” Tề Mẫn Mẫn ru rú ở cần cổ của Hoắc trì Viễn, âm thanh nhu nhược nói: “Nếu như anh không trở lại, em cũng muốn điên rồi!”

“giữ nguyên kế hoạch, tôi còn muốn hai ngày đã trở về rồi.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nói: “Đây là công việc, không có cách nào khác.”

“Em thấy anh nói có một dự án hợp tác đàm phán không đạt, anh có phải rất buồn không?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.

“Chắc là không! Được thì là may mắn của anh, không thể nào anh buồn được, chỉ là một bệnh viện, Hoắc Y đã thâu tóm cả nước, cho nên việc này không quá ảnh hưởng với công ty.” Hoắc trì Viễn cố gắng an ủi Tề Mẫn Mẫn, anh cũng không nói cho cô biết, bệnh viện thành phố T kia là vô cùng nổi danh về bệnh tim, nếu đàm phán thành công, bọn họ có thể trở thành nơi cung cấp khí cụ cho bệnh viện tim lớn nhất miền Bắc, mà còn bởi vì giá thành rẻ mạt mà nhanh chóng chiếm được thị trường phương Bắc. Dân chúng chịu ơn, công ty kiếm được tiền bạc, đây là một chuyện tốt.

“Sao sao?” Tề Mẫn Mẫn an ủi sờ đầu Hoắc trì Viễn: “Cố lên! Anh nhất định sẽ thành công!”

Hoắc trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn vuốt ve cười đùa: “Nha đầu, em coi anh như chó vậy?”

“Em mới không sờ chó như thế! Em chỉ sờ mèo thôi!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh cười nói.

“Mèo? Nếu anh là mèo đực, chẳng phải em đã là mèo cái sao? Anh nhớ rõ mèo cái không thích vuốt ve.” Hoắc trì Viễn cười nói.

“A?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt một chút.

“Chúng ta đi lên lầu luyện tập về phương thức ở chung của mèo cái và mèo đực một chút đi.” Hoắc trì Viễn nâng người cô dậy, bước chân kiên định đi lên lầu.

“Từ bỏ, em không coi anh là mèo nữa, anh là chồng em mà!” Tề Mẫn Mẫn bối rối thét chói tai.

Cô mới không lên lầu để bị anh trêu.

Cô giải thích cũng không được sao?

Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn lăn lộn trong phòng riêng như vợ chồng nhà mèo cả buổi sáng. Đến khi cô mệt đến nỗi không nhúc nhích nổi, anh mới buông tha cho cô.

“Em muốn đi làm bài tập, không bao giờ muốn để ý đến anh nưa!” Gương mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn ửng hồng nói.

Tề Mẫn Mẫn vừa mới đứng lên, cảm giác dường như cả người muốn tan ra, một chút sức lực cũng không có.

“Không đi sao?” Hoắc trì Viễn xấu xa cười nói,”Vậy ngủ với anh thêm lát nữa.”

“Anh Hoắc ý!” Tề Mẫn Mẫn rúc vào ngực Hoắc trì Viễn, bất mãn nhéo khắp người anh. Anh dùng sức như vậy, vì căn bản anh chắc chắc cô không có khí lực để đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi