VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 690

Hoắc Nhiên để điện thoại xuống, lo lắng chạy về biệt thự, hỏi Trịnh húc vẫn đang đứng gọi điện thoại trong phòng: “Còn không có tin tức?”

“Không có! Mọi phương pháp tôi đều đã thử qua, tất cả đều không liên lạc được với Hoắc tổng.” Trịnh Húc nóng vội nói.”Cố tiên sinh, anh bên kia như thế nào? Có tin tức gì không?”

“Tôi đã tìm qua rất nhiều địa phương, cũng không có tin tức của anh ấy.” Hoắc Nhiên thất bại nói.

“Hoắc tổng tới cùng là làm sao đây? Hôn lễ này còn muốn tiếp tục hay không?” Trịnh Húc mất đi bình tĩnh ngày thường, vội vàng nói.

“Khẳng định vẫn muốn! Tình cảm của anh trai tôi đối với chị dâu là tình yêu chân thành, chỉ là anh ấy còn không có phát hiện ra.” Hoắc Nhiên kiên định nói.”Tôi không biết tới cùng là anh ấy nhận được điện thoại của ai, nhưng tôi có thể khẳng định anh ấy bị kéo lại rồi. Anh trước cứ để cho đoàn xe khởi hành, chúng ta đón cô dâu tới giáo đường. Tôi gọi điện cho anh em tới hỗ trợ đi tìm.”

“Được.” Trịnh Húc gật gật đầu, “Chỉ còn cách này thôi. Tôi đi an bài đã.”

“Đúng rồi, trước đừng cho người khác biết không có tin tức của anh trai tôi. Anh phải nhớ nhắc nhở mấy vị quản lý cấp cao trong công ty, vạn lần không được tiết lộ bất cứ tin tức gì cho ngươi nhà họ Tề.”

“Cố tiên sinh, tôi thấy người nhà họ Tề bên kia quen thuộc với anh hơn tôi, vẫn là anh đi đón cô dâu đi, tôi dẫn người đi tìm Hoắc tổng một chút.” Trịnh Húc sau khi tỉnh táo lại, đề nghị nói.

“Cũng được! Anh tôi đành nhờ anh rồi!” Hoắc Nhiên vỗ vỗ bả vai Trịnh Húc, rồi kêu mấy phù rể, vội vàng nhảy lên xe đã chuẩn bị sẵn, chạy về phía Tề gia.

Trịnh Húc gọi mấy cuộc điện thoại, đều không thể tìm được Hoắc trì Viễn, liền chạy ra khỏi biệt thự.

Sau khi mọi người rời đi, dì Lưu liền giơ hai tay tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, yên lặng vì hai đứa nhỏ mà cầu nguyện.

Hoắc Nhiên mang người tới Tề gia, còn chưa vào cửa đã bị Lynda và Vương Giai Tuệ ngăn cản.

Lynda lãnh ngạo hỏi: “Cố tiên sinh, các người không muốn kết hôn sao?”

“Xe bị hư nên nửa đường tới chậm?” Hoắc Nhiên cười nói: “Lynda, cô giơ cao đánh khẽ, cho tôi đi vào.”

“Anh là ai, vì sao chúng tôi phải để anh vào?” Vương Giai Tuệ cũng ngạo nghễ liếc nhìn Hoắc Nhiên.

“Mỹ nữ, em là bạn của chị dâu nhỏ sao? Anh là em của chồng chị ấy, anh tới đón cô dâu đến giáo đường, lại xin các cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng tôi đến chậm.” Hoắc Nhiên cúi người, thành khẩn nhận lỗi.

Lynda không tin Hoắc Nhiên nói: “Rôt cuộc là có chuyện gì hả? Anh nói thật đi.”

“Lời nói thật chính là, anh tôi đang ở giáo đường cùng chị dâu nhỏ. Chúng ta mau đi nhanh qua, giáo đường đã hẹn trước, trễ giờ mục sư sẽ bỏ về đó.” Hoắc Nhiên cười ha ha nói.

“Không đợi được thì khỏi kết hôn.” Vương Giai Tuệ dường như cũng không tin lời của Hoắc Nhiên, chống nạnh, hung hãn nói.

Hoắc Nhiên a một cái: “Mỹ nữ, xem vẻ mặt của em có thể nói là xinh đẹp không, không nhìn mặt em, anh còn tưởng gặp được sư tử hà đông?”

“Anh mới là sư tử hà đông.” Vương Giai Tuệ đỏ bừng mặt, người đàn ông tuấn tú này sao lại nói ra lời đáng giận như vậy?

Giống như hai người.

Hoắc Nhiên chắp tay thi lễ giải thích: “Anh tôi đã nóng nảy, các người lại không cho nữa, anh tôi đánh tôi mất. thư ký mỹ nữ, bạn thân mỹ nữ, các người để tôi vào đi.”

Lynda bật cười, không nề hà liếc nhìn Hoắc Nhiên một cái. Coi như anh hiểu biết, Hoắc Nhiên có thể kiên trì như vậy không nói gì, đã rất không dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi