VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 74

Lúc chỉ có hai người, Hoắc Trì Viễn đột nhiên trở nên hời hợt, anh thản nhiên nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, nói: “Tôi nói như vậy là nói cho có lệ với mẹ tôi.”

“Tôi hiểu được.” Toàn thân Tề Mẫn Mẫn đột nhiên rét run.

Rốt cuộc là cô đang hy vọng xa vời cái gì?

Nhiều lần anh đã nói qua với cô người anh yêu vẫn là Tưởng Y Nguyên.

Phủng ở trên tay cái gì, chỉ là một câu nói dối.

Nếu như như lời anh nói, diễn trò phải làm rất thật, ngay cả mặt mũi đối với cha mẹ người thân, anh cũng trình diễn lập luận sắc sảo trận này.

Cô không luyện đến đạo hạnh như anh, thế nhưng chỉ câu nói đầu tiên đã cảm thấy một lòng mất mát.

“Đại ca, em có thể tán gẫu với chị dâu vài câu sao?” Hoắc Tương đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ.

“Tề Mẫn Mẫn mệt mỏi. Anh muốn đưa cố ấy về nhà nghỉ ngơi.” Hoắc Trì Viễn nắm bả vai Tề Mẫn Mẫn, muốn mang cô xuống lầu.

“Đại ca, em chỉ chiếm dụng chị dâu vài phút. Anh sẽ không luyến tiếc đi?” Hoắc Tương che ở trước mặt Hoắc Trì Viễn, tóc xoăn hoạt bát bay lên.

“5 phút!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền xoay người vào phòng ngủ của mình.

Hoắc Tương lôi kéo Tề Mẫn Mẫn vào phòng ngủ của bản thân, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn cô nói: “Tôi không tin cách nói nhất kiến chung tình. Tề Mẫn Mẫn, tôi muốn biết chân tướng.”

“Không có chân tướng nào. Chính là ngay sau ngày hai chúng tôi quen biết anh ấy nói muốn lấy tôi.” Tề Mẫn Mẫn khôn khéo né tránh ánh mắt của Hoắc Tương, ngượng ngùng nói chuyện đêm đó bọn họ sơ ngộ cho đối phương nghe.

“Kỳ thật, tôi cũng không xem trọng các người.” Hoắc Tương nhìn Tề Mẫn Mẫn, thở dài, “Năm năm trươc tôi chỉ biết đại ca sẽ không yêu.”

Tề Mẫn Mẫn có một loại xấu hổ khi bị nhìn thấu: “Tôi không xứng với Hoắc Trì Viễn?”

“Trong đất nước tình yêu không có phân cao thấy trên dưới. Tôi nhìn các người không tốt là bởi vì cô là con gái Tề Bằng Trình. Cả nhà chúng ta mọi người đều biết ba cô và anh tôi có ân oán. Chúng tôi hy vọng người của Tiếu gia rời xa anh ấy, trả lại bình tĩnh cho anh ấy.” Hoắc Tương nói xong, lại thở dài, “Mẹ tôi đối xử với cô không tốt cũng vì điểm ấy.”

“Tôi có thể hiểu được.” Tề Mẫn Mẫn nắm chặt mười ngón tay, lòng chua xót trả lời. Cô hiểu rõ Hoắc Trì Viễn có bao nhiêu hận ba ba, bởi vì hận cho nên muốn hủy diệt tập đoàn Bằng Trình. Nếu không muốn đi hỏi nguyên nhân, bởi vì cô không có hứng thú đi lý giải người lừa ta gạt trên thương trường, đấu đá với nhau, cô cũng sợ hãi biết nguyên nhân, cô không muốn hình tượng của cha trong lòng của anh càng thêm không chịu nổi. Mẹ chồng tuy rằng không nói gì, nhưng cô cảm nhận được mẹ chồng bất mãn với mình. Cả nhà bọn họ cũng không có nhiều hoan nghênh cô gia nhập. Kỳ thật cuộc hôn nhân này chỉ là một cái hợp đồng, chỉ là một vở kịch về tình yêu, sớm muộn gì cũng đến hồi kết thúc. Hợp đồng chấm dứt là lúc cô rời đi. “Nếu chúng tôi không hợp, tôi sẽ rời đi anh ấy.”

“Kỳ thật tôi không hy vọng cô bị tổn thương. Anh trai của tôi tâm phòng rất chắc chắn, cô cần cố gắng, phi thường cố gắng.” Hoắc Tương phát hiện bản thân có chút thích Tề Mẫn Mẫn.

“Tôi có thể chứ?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Tương. Cô còn tưởng rằng Hoắc Tương sẽ phản đối cô gả cho Hoắc Trì Viễn, không nghĩ tới là muốn khiến cho bản thân quý trọng.

“Dù sao đại ca của tôi cũng không chịu yêu người khác, có thể có một người thương anh ấy cũng tốt.” Hoắc Tương có chút phiền muộn nói. “Cố lên! Lúc người khác không nhìn thấy cô tốt, thì càng phải cố gắng.”

“Chị Cố, anh của chị rất khó ở chung.” Tề Mẫn Mẫn có chút cảm khái cắn môi. Có đôi khi cô cố gắng cũng vô dụng, bởi vì Hoắc Trì Viễn mới là phía tiếp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi