VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 755

Tề Mẫn Mẫn cười lạnh một phen.

Hoắc trì Viễn tới cùng là có bao nhiêu mị lực mới có thể khiến cho tất cả con gái trên đời này không phải anh thì không gả đây?

Cô bây giờ coi như là tình địch của toàn thể phụ nữ trên thế giới này rồi!

Cũng bởi vì Hoắc trì Viễn là người đàn ông đẹp trai đến không có thiên lý!

Tề Mẫn Mẫn nhắn lại mấy chữ: Hoắc trì Viễn là chồng tôi, ai cũng đều không thể cướp đi được!

Nhắn xong, cô liền xuống giường rửa mặt.

Chờ cô tắm rửa xong quay trở về, liền phát hiện ra đối phương đã cho cô vào sổ đen.

Tề Mẫn Mẫn nhún vai, trào phúng nói câu: Chẳng thể hiểu nổi!

Cô cầm điện thoại, tìm kiếm dãy số của Hoắc trì Viễn, muốn hỏi chút miệng vết thương của anh như thế nào rồi, nhưng lại sợ anh đang ở cùng Tưởng phu nhân, sợ bị bà bắt được. Vì thế cô chỉ có thể ngồi nhìn dãy số quen thuộc kia mà ngẩn người, cái gì cũng không làm được.

Lo lắng cho miệng vết thương của Hoắc trì Viễn, lòng cô như thắt lại.

Không thể gọi điện thoại cho anh, vậy cô lặng lẽ đến bệnh viện nhìn anh thì có thể đi?

Sau khi quyết định, cô liền mặc áo khoác vào, vội vã xuống lầu.

“Tâm can bảo bối, hôm nay dậy sớm vậy sao?” Tề Bằng Trình nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, lập tức đứng dậy từ trên ghế sofa, vẻ mặt sủng nịch cười chào đón.

“Ba, con ra ngoài một chút.” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng ôm ba một cái, liền vội vàng chạy ra ngoài.

“Con còn chưa có ăn bữa sáng.” Tề Bằng Trình muốn gọi Tề Mẫn Mẫn lại.

“Con sẽ ăn ở bên ngoài!” Tề Mẫn Mẫn cũng không quay đầu lại, nói.

Lúc Tề Mẫn Mẫn chạy đến bệnh viện thì Ứng Mẫn cũng đang đi vào phòng cấp cứu.

Lúc Tề Mẫn Mẫn chạy qua người cô ta, Ứng Mẫn đột nhiên dừng bước: “Tề….. Tề Mẫn Mẫn?”

Tề Mẫn Mẫn dừng bước, xoay người nhìn Ứng Mẫn. Thấy cô ta nở nụ cười yếu ớt, dịu dàng, cô khách sao chào: “Bác sĩ Ứng!”

“Cô đến tìm Hoắc trì Viễn sao?” Ứng Mẫn đẩy gọng kính, cười hỏi.

“Đúng thế! Vết thương của anh ấy thế nào? Có nặng không?” Tề Mẫn Mẫn vội vàng hỏi.

“Cô biết chuyện anh ấy bị thương sao?” Ứng Mẫn lộ vẻ kinh ngạc. “Tôi cũng đang định nói với cô. Không ngờ Hoắc trì Viễn đã nói cho cô rồi!”

Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn Ứng Mẫn.Trên đường tới bệnh viện, cô hoài nghi người nào lại có thể ‘tốt bụng’ báo tin cho cô kia chính là Ứng Mẫn. Bởi vì người biết số di động của cô, ở bệnh viện này ngoài Ứng Mẫn ra cô không biết có ai nữa.

Nhưng tại sao cô ta lại có dáng vẻ như không hề nói cho cô biết tin Hoắc trì Viễn bị thương chứ?

Chẳng lẽ cô nhầm sao?

“Không phải cô nhắn tin báo cho tôi biết sao?” Tề Mẫn Mẫn thăm dò hỏi một câu.

“Tôi? Từ hôm qua tới giờ, tôi có ca trực lại có quá nhiều bệnh nhân, không có thời gian mở điện thoại!” Ứng Mẫn vô tội nói.

“Có lẽ là tôi nhầm!” Tề Mẫn Mẫn cười xấu hổ. Ở bệnh viện nhiều người như vậy có lẽ người kia thật sự không phải là Ứng Mẫn. Cô lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi