VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 761

“Ý mày nói là tao không có quyền quản mày sao?” Tưởng phu nhân đang điên loại đứng dậy định đánh Hoắc trì Viễn. Nếu không phải nhờ Ứng Mẫn ôm được thì có lẽ kim tiêm và ống truyền trên người cũng bị giật ra.

Ứng Mẫn quay đầu lại, không hài lòng nhìn Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, anh không thể chờ Tưởng phu nhân bình tĩnh lại rồi nói chuyện tử tế với bà được sao?”

“Không có thời gian! Hôn nhân của anh đang ở bên bờ vực thẳm!” Hoắc trì Viễn đau đớn mím môi. Không phải anh máu lạnh mà anh thật sự không thể mạo hiểm mất đi Tề Mẫn Mẫn. Chuyện gì anh cũng có thể nhường nhịn bà Tưởng nhưng riêng chuyện hôn nhân của anh thì không thể. Anh không thể tiếp tục làm theo ý bà được.

“Anh làm thế sẽ kích thích đến Tưởng phu nhân! Anh biết rõ là bác bị bệnh…… ” Ứng Mẫn không hài lòng nhìn Hoắc trì Viễn.

“Ứng Mẫn, giúp anh chăm sóc bác gái! Khi xong việc anh sẽ đến cảm tạ em!” Hoắc trì Viễn nói xong, không chút do dự rời khỏi phòng bệnh.

“Hoắc trì Viễn, anh định đi đâu? Còn vết thương trên trán anh đó!” Ứng Mẫn lo lắng gọi Hoắc trì Viễn nhưng anh không ngoái đầu lại.

Tề Bằng Trình nhìn Cố phu nhân mang theo con trai con dâu cùng một đống quà tặng đến nhà, liền lạnh mặt nói: “Các người còn tới đây làm gì?”

Vẻ mặt bà nội Hoắc đầy áy náy nói: “Ông thông gia, tôi cùng Hoài Lễ bọn họ đặc biệt tới nói lời xin lỗi với ông.”

“Bà đừng làm như vậy! Gia đình tôi chịu không nổi!” Sắc mặt Tề Bằng Trình có chút hòa hoãn, nhưng vẫn không cho người nhà họ Hoắc được sắc mặt tốt, “Tai nạn xe cộ năm đó là lỗi của nhà chúng tôi, hôn lễ thực sự đã khiến cho con gái tôi triệt để mất mặt, thương tâm cực độ, kết cục như vậy các người thực sự thỏa mãn rồi chứ? Vừa lòng rồi thì mời trở về cho! Tề gia chúng tôi không tiếp khách!”

“Nhà thông gia, chuyện hôn lễ Tiểu Viễn quả thực có chút quá đáng. Nhưng nó quả thực có nỗi khổ tâm.” Hoắc Hoài Lễ không đành lòng để cho mẹ mình tiếp tục giải thích thay con trai, liền lập tức mở miệng.

“Chuyện gì có thể so sánh với chuyện chung thân đại sự?” Tề Bằng Trình nghiêm mặt hỏi, “Hoắc trì Viễn có tâm để cho con gái tôi chịu ủy khuất lớn như vậy, dù cho có nỗi khổ lớn như thế nào, tôi cũng không thể tha thứ cho cậu ta nữa!”

Đúng lúc này, Dương Nguyệt Quyên cùng Tề Lạc đồng đi xuống lâu. Dương Nguyệt Quyên vừa nhìn thấy người nhà họ Hoắc đến, lập tức nhiệt tình đi qua, giúp bà nội Hoắc đẩy xe lăn vào nhà: “Bà nội nhà thông gia, các người tới thế nào lại không nói một tiếng? Tôi kêu bảo mẫu chuẩn bị thêm vài món ăn.”

“Không cần phiền toái. Chúng tôi tới là thay Tiểu Viễn giải thích.” Bà nội Hoắc chân thành nói.

“Bà nội, người không cần thay anh rể giải thích. Chị con quả thật là không có phúc khí.” Tề Lạc xinh đẹp phe phẩy mái tóc đuôi ngựa chạy tới, ôm lấy ánh tay bà nội Hoắc nói, “Đã làm chuyện sai thì phải tiếp nhẫn sự trừng phạt.”

“Tề Lạc! Ở đây nói chuyện không có phần của con!” Tề Bằng Trình không vui mắng.

Tề Lạc ủy khuất bĩu môi, trốn ở bên cạnh mẹ.

“Tiểu Lạc lại không có nói sai. Ông đừng có đem tức giận phát tiết lên trên người nó.”Dương Nguyệt Quyên không hờn không giận kháng nghị.

“Thông gia, Tiểu Viễn không đến là vì Tưởng phu nhân đột nhiên phát bệnh tim, vừa đúng Tiểu Viễn đến cứu được bà ấy một mạng. Tiểu Viễn so với ai khác đều hi vọng buổi hôn lễ này được thuận lợi cử hành, hận không thể để cho người trong thiên hạ đều biết Tề Mẫn Mẫn là vợ của nó. Bản thân cháu tôi so với ai khác tôi đều hiểu rõ hơn. Nó là thật tâm yêu thương Tề Mẫn Mẫn.” Bà nội Hoắc khẩn trương mở lời, ngăn lại sự tranh chấp giữa vợ chồng Tề Bằng Trình, bắt đầu thay Hoắc trì Viễn giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi