VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 765

“Anh ta thương tớ? Hình như là vậy.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên bật cười, cười đến bi thương.

“Đúng vậy, Hoắc tổng rất thương bạn!” Vương Giai Tuệ dùng sức gật đầu.

“Nhưng mà cũng vô ích! Vô ích thôi!” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp lên mặt bàn, vùi mặt vào cánh tay. Giọng nói của cô khiến người khác có cảm giác cực kỳ tuyệt vọng. Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ cũng đau lòng vì cô.

“Tề Mẫn Mẫn, nhất định bạn và Hoắc tổng có hiểu lầm gì đó thôi!” Vương Giai Tuệ lo lắng vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, “Mình gọi điện cho anh ấy qua đây được không? Để hai người nói chuyện thẳng thắn!”

“Ý kiến của Giai Tuệ không tồi!” Ninh Hạo đồng ý nhìn Vương Giai Tuệ một cái.

“Mình muốn về nhà!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt mông lung.

“Được!” Ninh Hạo đồng ý. “Mình và Giai Tuệ đưa bạn về nhà! Nhưng bạn phải hứa với mình là không được nghĩ linh tinh!”

“Tại sao bạn lại phiền phức như vậy chứ? Mình là người hay suy nghĩ linh tinh sao?” Tề Mẫn Mẫn đứng lên, cố giả vờ cười vui vẻ, dùng sức vỗ bả vai Ninh Hạo.

“Đi thôi!” Ninh Hạo nhặt áo khoác ở ghế sô pha khoác cho Tề Mẫn Mẫn, rồi nắm tay cô ra ngoài.

Vương Giai Tuệ đi theo sau hai người rời khỏi quán cà phê.

——

Tề Mẫn Mẫn về đến nhà, nhìn thấy Tề Bằng Trình đang ngồi trên ghế sô pha, mệt mỏi chào một tiếng rồi đi lên lầu.

“Sao vậy?” Tề Bằng Trình vội vàng đi qua đón, quan tâm giữ bả vai Tề Mẫn Mẫn, khi thấy hai mắt cô sưng đỏ, lo lắng hỏi: “Hoắc trì Viễn bắt nạt con sao?”

“Anh ấy dám bắt nạt con sao? Là con đã nghĩ thông, không muốn ở bên cạnh anh ấy nữa!” Tề Mẫn Mẫn cười cực kỳ mất tự nhiên.

“Con tìm Hoắc trì Viễn là nói chuyện ly hôn sao?” Tề Bằng Trình lo lắng nhìn con gái. Ông biết Tề Mẫn Mẫn yêu Hoắc trì Viễn như thế nào. nếu không phải có gì đả kích, chắc chắn con bé sẽ không mở miệng nói ly hôn.

“Đúng nha! Nhưng vậy cũng tốt, con không cần hi sinh tuổi trẻ…… gả cho một ông già……lại vẫn có thể giữ được tập đoàn Bằng Trình……một công đôi việc….. Thật tốt!” Tề Mẫn Mẫn làm ra vẻ vui sướng nói.

Đúng lúc này, sau lưng cô vang lên một giọng nói lạnh lẽo như băng: “Bé con, nếu như thực sự em cảm thấy gả cho một ông gia như anh là hi sinh tuổi trẻ và hạnh phúc của bản thân thì anh sẽ thành toàn cho em!”

Nghe được giọng nói của Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc xoay người. Khi thấy ánh mắt lạnh lẽo, đau đớn của anh, cô định giải thích. Nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương trên trán anh, cô lại nhớ đến hành vi cực đoan, điên cuồng của Tưởng phu nhân, Tề Mẫn Mẫn đành im lặng.

Cứ thế đi!

Để anh hiểu lầm sẽ tốt hơn cứ dây dưa thế này!

Chỉ có khi rời xa cô, anh mới không bị Tưởng phu nhân khống chế nữa.

“Em không muốn giải thích gì sao?” Dường như Hoắc trì Viễn còn muốn vãn hồi, muốn nghe lời giải thích của Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn cao ngạo ngẩng cằm lên, quật cường nói: “Anh muốn nghe tôi giải thích gì? Những gì tôi nói anh cũng nghe thấy rồi. Nếu không phải vì anh khiến cho công ty ba tôi thiếu chút nữa phá sát, tôi làm sao có thể bỏ qua Ninh Hạo anh tuấn, hoàn mỹ mà gả cho một ông già trong lòng vẫn tơ tưởng đến người khác như anh chứ? Nếu anh nghe thấy rồi thì tôi cũng không muốn giải thích gì! Để hai bên vui vẻ, sáng mai hai chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn!”

“Đêm nay tôi phải đến Đức. Chờ tôi trở lại thì chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn!” Hoắc trì Viễn nói xong, xoay người bước đi, mãnh mẽ đi ra ngoài.

Tề Bằng Trình lo lắng đuổi theo, “Hoắc trì Viễn, cậu……”

Tề Mẫn Mẫn túm chặt tay Tề Bằng Trình, mắt đầy lệ lắc đầu nhìn ông, ý bảo ông đừng đuổi theo cứ để Hoắc trì Viễn đi.

“Hai đứa……” Tề Bằng Trình đau lòng rút tay, lau nước mắt cho Tề Mẫn Mẫn, “Con gái yêu quý, rốt cuộc con muốn làm gì đây?”

“Con muốn ly hôn thôi!” Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, nói “Ba, chơi cờ với con đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi