VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 79

“Smith tiên sinh nói tôi là công tước Windsor thứ hai, hắn rất vui khi hợp tác với tôi.” Ánh mắt Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn thật sâu. “Về sau gặt được Smith, em cần phải diễn trò với tôi thật tốt.”

“Nga.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu. Là sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh tổn thất một khách hàng quan trọng như vậy, trong lòng của cô cũng rất có lỗi. Hoàn hảo, hợp tác thành công. Cô sẽ phối hợp với anh diễn trò thật tốt cũng là việc nên làm…

“Hôn tôi!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên mở miệng ra lệnh.

“A?” Trán Tề Mẫn Mẫn hiện một dấu chấm hỏi.

“Không tốt cần phải luyện tập, lúc gặt Smith, chúng ta sao có thể diễn vợ chồng ân ái?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt liếc nhìn anh một cái.

Mỗi lần đều là anh cưỡng hôn cô, cô còn không có chủ động qua.

“Cũng không thể trực tiếp phát huy.” Cô bất an liếm môi.

“Không thể! Em rất ngốc! Không luyện tập sẽ có trăm ngàn chỗ hở.” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc cự tuyệt, lời nói sắc bén.

“Anh nhắm mắt lại.” Tề Mẫn Mẫn đánh bạo ra lệnh nói.

Hoắc Trì Viễn không phản đối, lập tức nhắm mắt lại.

Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, nhanh chóng hôn Hoắc Trì Viễn một chút.

“Em đang hôn cha hay hôn chồng vậy?” Hoắc Trì Viễn bất mãn hỏi.

Tề Mẫn Mẫn phát hiện ngay lúc đó Hoắc Trì Viễn đã mở mắt, lập tức đỏ bừng mặt lui về phía sau.

“Chú Hoắc Trì Viễn, tôi đã đồng ý hôn chú rồi. Không cho chú chọn béo nhặt gầy!” Tề Mẫn Mẫn trừng mặt nhìn Hoắc Trì Viễn. Để chủ động hôn anh cô đã cố lấy hết dũng khí, anh lại con trêu chọc cô. Đang ghét! Rất đáng ghét!

Hoắc Trì Viễn đột nhiên không để ý hình tượng cười to, bàn tay to lớn ôn nhu mềm mại dùng sức xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.

“Buồn cười đến vậy sao? Chú!” Tề Mẫn Mẫn ngồi trong lòng Hoắc Trì Viễn, hai tay ôm cổ anh, vô cùng đáng yêu chất vấn.

Hoắc Trì Viễn đột nhiên ngưng cười, cầm hai tay Tề Mẫn Mẫn, đặt ra sau lưng cô, chỉ thoáng dùng sức, đã đem cô ôm trước ngực “Tôi cảm thấy mình giống như một con sói xám to”

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, ánh mắt không hiểu.

“Nha đầu, em làm cho tôi có cảm giác tội lỗi”. Hoắc Trì Viễn cụng vào trán Tề Mẫn Mẫn, thanh âm tà mị. Đôi mắt sáng quoắc nóng bỏng nhìn cánh môi phấn nộn của Tề Mẫn Mẫn.

“Chú cảm thấy có lỗi với chuyện của tôi?” Trái tim Tề Mẫn Mẫn đập thật nhanh. Ánh mắt của anh làm cho cô cảm thấy máu trong cơ thể gia tăng chuyển động, nóng muốn đổ mồ hôi.

“Sói xám to muốn ăn thịt cừu bé nhỏ”. Hoắc Trì Viễn thanh âm khàn khàn vừa dứt, liền che môi Tề Mẫn Mẫn lại.

Tề Mẫn Mẫn mê loạn vịn vào bả vai Hoắc Trì Viễn, đón nhận nụ hôn nồng nàn của anh. Cô cảm thấy chính mình sẽ bị Hoắc Trì Viễn làm hư, thế nhưng lại thích loại cảm giác hôn nồng nhiệt này.

“Nha đầu, em không mặc gì ở bên trong là muốn mê hoặc tôi sao?”

“Tại chú chỉ cho tôi một chiếc áo sơ mi!” Mặt Tề Mẫn Mẫn càng đỏ, xấu hổ lúng túng lui về phía sau, thắt lưng không cẩn thận đụng vào mép bàn, đau đến mức làm cô phải hít một hơi thật sâu.

Hoắc Trì Viễn xoa phía sau thắt lưng của Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi:”Đau lắm hả?”

“Chú thử va vào xem!” Tề Mẫn Mẫn chớp hai mắt, trong lòng có chút cảm giác chưa xót.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi