VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 843

“Đừng nghĩ nhiều, giao cho anh!” Hoắc trì Viễn dùng sức nắm chặt tay cô, cổ vũ cười nói.

Hôm nay bác gái Tưởng không khống chế được, có gì đó khác thường. có lẽ, anh nên để lúc nào bà ấy ở trạng thái bình thường thì thuyết phục.

Điều kiện tiên quyết là anh phải tìm ra được sự thật, tinh thần của bác gái thất thường, hẳn không phải chỉ là vì Y Nhiên.

“Chờ mấy ngày nữa em thi thử xong, chúng ta cùng nhau nói chuyện với bà ấy.” Tề Mẫn Mẫn kiên trì.

Cô không để Hoắc trì Viễn đối kháng một mình với một kẻ như người điên. Tuy rằng vết thương ở lòng bàn tay của anh đã khép lại, nhưng còn để lại một vết sẹp. vết sẹo dài như vậy nhắc nhở cô phu nhân Tưởng đã điên cuồng như thế nào.

Không thể nào lại có người bị thương, cho nên cô phải ra mặt xin lỗi.

“Thi cho tốt.” Hoắc trì Viễn cũng không đồng ý Tề Mẫn Mẫn, mà là ôm cô đi về phía thang máy, đưa cô về nhà.

Lynda kéo cánh tay của Trịnh Húc, sau khi nhìn Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn ngồi vào trong Maybach, khe khẽ thở dài: “Nếu có được tình yêu trong thiên hạ đều phải chịu tra tấn như vậy, thì thà không có còn hơn.”

“Sẽ không như vậy. cũng có tình yêu bình lặng như nước, tình yêu ấm lòng.” Trịnh Húc vỗ lưng Lynda: “giống như chúng ta.”

“Hai chúng ta đúng là quá thuận buồm xuôi gió, ngược lại khiến em thấy bất an.” Lynda nghiêm túc nhìn Trịnh Húc.

Từ ngày bọn họ ở chung bắt đầu bình lặng yên ổn, tính tình của Trịnh Húc tốt đến mức cho dù cô chỉ vào mũi anh chửi ầm lên anh cũng sẽ không phản kích, anh chỉ biết mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.

Nhưng là, trong lòng của cô lại lờ mờ thấy bất an.

Lúc vừa mới bắt đầu ở chung, cô còn tìm thấy nội y ở trong tủ quần áo của anh, son môi ở trong bàn trang điểm, phát hiện được nước hoa nữ trong nhà vệ sinh… vài thứ kia đều nhắc nhở cô, từng có một người phụ nữ chân thực tồn tại trong sinh mệnh của anh.

Cô không phải người duy nhất anh yêu.

Cô sợ hãi chính mình cũng không phải là người cuối cùng.

“Xem ra anh làm còn chưa đủ tốt.” Trịnh Húc cũng không nổi giận, ngược lại thản nhiên cười tự giễu.

Anh nhận thấy được Lynda bất an, nhưng không biết nên dùng cái gì để trấn an cô. Cô đã bất an, chỉ có thể là vì anh không đủ tốt đến mức làm cho cô yên tâm?

“Anh làm đủ tốt. Là em nghi thần nghi quỷ.” Lynda nói xong, lập tức thức được chính mình vừa lộ ra cái gì.

Trịnh Húc nhíu mi, nghiêm túc nhìn cô: “Lynda, em còn để ý đến Tôn Mạn?”

“Cô ấy từng tồn tại trong cuộc sống của anh mười năm rồi. nói không ngại thì chính là nói dối. trịnh Húc, cho em thời gian.” Lynda tựa vào đầu vai của Trịnh Húc, buồn bã nói.

“Được, bao lâu anh cũng chờ.” Trịnh Húc nắm chặt tay Lynda, thản nhiên nói.

“Anh về sớm một chút!” Tề Mẫn Mẫn ghé vào cửa kính xe, nói với Hoắc trì Viễn,”Chú ý an toàn!”

Hoắc trì Viễn ôm lấy cổ Tề Mẫn Mẫn, hôn mạnh cô một cái:”Nhớ mơ thấy anh! Gọi cho anh đấy!”

“Ok!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười cam đoan.

Hoắc trì Viễn lúc này mới buông Tề Mẫn Mẫn ra, nhìn cô đứng thẳng lên nói:”Vào nhà đi!”

Tề Mẫn Mẫn lưu luyến không rời khoát tay áo, rồi mới đeo cặp sách vào nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi