VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 883

“Ông không sao…… Khụ khụ…… ông ngoại thấy con…… cảm thấy vui rồi…… ” Ông cụ ôm ngực, yếu ớt cười với Tề Mẫn Mẫn một cái.

“Trác Liệt, anh mau gọi bác sĩ đi!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng xoay người, nói với Trác Liệt đang đứng ở cuối giường.

Trác Liệt ( Trác Luân Bố Khố) thấy sắc mặt ông cụ trắng bệch, vội vàng nói: “Ông à, ông nói ít đi một chút. Bác sĩ dặn ông phải nghỉ ngơi mà! Cháu đi gọi bác sĩ!”

“Vô ích thôi!…Khụ khụ…… ” Ông cụ chịu kích thích càng ho nhiều hơn. Ông ôm ngực, khó chịu nói: “Ông biết bệnh của mình!”

“Để con đi!” Tề Bằng Trình nói xong, xoay người vội vàng đi ra ngoài.

Một lúc sau, có một bác sĩ đi cùng Tề Bằng Trình qua.

Tề Mẫn Mẫn đứng sang một bên, đau lòng nhìn bác sĩ kiểm tra cho ông ngoại. Lúc cô thấy ông ngoại ho ra màu, lập tức xoay người, dựa vào vai ba, cố nén đau lòng, giọng nghẹn ngào.

Tề Bằng Trình vỗ nhẹ lên người con gái, cũng đau lòng không kém.

Trong trí nhớ, ba vợ là một người đàn ông Đông Bắc khỏe mạnh, khôi ngô, là một thợ săn giỏi. Mà giờ đây, lại trở thành một ông cụ suy yếu.

Sự tương phản này khiến ông cảm thấy thời gian thật tàn nhẫn.

Trác Liệt đến trước mặt hai người, nhỏ giọng nói: “Dượng, Tề Mẫn Mẫn, chúng ta ra ngoài đi. Ông ngoại không thể chịu kích thích. Ông nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn thì càng kích động, không tốt cho bệnh của ông!”

Tề Mẫn Mẫn kiềm nén nước mắt, gật đầu.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng ba, đau lòng khóc rống: “Ông ngoại thật đáng thương…… Con…… con không thể giúp gì cho ông ngoại!”

“Mấy hôm nay, ông vẫn phải tiêm morphine để giảm đau. Nếu không tiêm morphine, ông sẽ đau đớn không thôi!” Trác Liệt đau lòng nói.

“Nếu con có thể đau thay cho ông thì thật tốt!” Tề Mẫn Mẫn khổ sở nói.

Đúng lúc này, hai vợ chồng mặc quần áo dân tộc mang theo hộp giữ ấm tới, nhẹ nhàng hỏi Tề Bằng Trình: “Em rể, đây có phải là con gái của Nhã Lam không?”

“Vâng!” Tề Bằng Trình giữ lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn, nói với họ. “Đây là Tề Mẫn Mẫn ạ! Tề Mẫn Mẫn, con mau chào hai bác đi!”

“Con chào hai bác!” Tề Mẫn Mẫn chào hai vị trưởng bối.

“Rất giống!” Bác Cách Ngạn hiền hòa nói với Tề Mẫn Mẫn.

“Giống hệt An Ba hồi trẻ!” A Thập Khố có chút kích động nói. Ông cảm thấy giống như em họ đang đứng trước mặt.

“An Ba?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu quay đầu nhìn ba.

“Là tộc danh của mẹ con!” Tề Bằng Trình vội vàng giải thích.

Tề Mẫn Mẫn lập tức nở nụ cười với A Thập Khố: “Ba cũng thường nói con rất giống mẹ!”

“Tại sao mọi người không đi vào?” Bác Cách Ngạn kỳ quái nhìn mọi người.

Trác Liệt vội vàng giải thích: “Ông nội xúc động khi thấy em họ, lại ho ra máu! Bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra!”

“Sao lại ho ra máu nữa?” Bác Cách Ngạn lo lắng nói, “Bác Cách Ngạn lo lắng nói, “Mẹ nấu cho ông canh gà nhân sâm, ông uống mà không thấy đỡ sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi