VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 903

“Biết rồi còn hỏi!” Tề Mẫn Mẫn nhéo mạnh cạnh tay Hoắc trì Viễn.

“Đừng tức giận! Ai bảo anh không có sức chống cự với em chứ? Thật lâu rồi anh không được gần gũi em rồi! Cho nên khi đã đi vào thì không thể kiềm chế được…… “ Hoắc trì Viễn cười xấu xa!

Tề Mẫn Mẫn dùng sức che môi mỏng của Hoắc trì Viễn, “Đừng nói nữa! Em mệt vì dậy sớm! Ok?”

“Ba!” Tề Mẫn Mẫn vừa nhìn thấy Tề Bằng Trình, liền buông bàn tay của Hoắc trì Viễn ra, “Ba ở chỗ này chầu trực như vậy có mệt không?”

“Không mệt. Bệnh tình của ông ngoại con đã ổn định lại, bà và Trác Liệt đã ngủ đến mười một giờ.” Tề Bằng Trình xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.

“Khu nghỉ ngơi cho người nhà điều kiện quá kém, ba ngủ được sao?” Tề Mẫn Mẫn nhớ hôm qua nhìn thấy trong khu nhà nghỉ ngơi chỉ có mấy chiếc giường đơn đơn sơ, liền đau lòng hỏi.

“Hoàn hảo.” Tề Bằng Trình lập tức trả lời.

“Người bên cạnh dượng ngáy ngủ, làm cho dượng cả đêm ngủ không ngon.” Trác Liệt cười nói.

“Con chỉ biết!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng dậm chân, “Tôi hôm qua con muốn ba và Hoắc trì Viễn quay về khách sạn đáng lẽ ba không nên ở lại. Tối hôm nay ba có nói cái gì cũng phải quay về khách sạn nghỉ ngơi cho con. Con và Hoắc trì Viễn ở đây chăm nom là được rồi!”

“Bác sĩ nói có thể chuyển phòng bệnh ngay, đêm nay cũng không cần ngủ ở khu nghỉ ngơi nữa.” Tề Bằng Trình lạnh nhạt cười nói.

“Vậy đêm nay bà càng phải về khách sạn.” Tề Mẫn Mẫn lập tức bá đạo nói.

Hoắc trì Viễn đi tới, nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, trầm ổn nhìn Tề Bằng trình, thản nhiên cười nói:”Ba, ba nghe Tề Mẫn Mẫn nói rồi đấy, đêm nay để chúng con thay ca. Trác Liệt cũng phải nghỉ ngơi. Chúng ta thay phiên nhau chăm sóc ông ngoại, bằng không ông ngoại còn chưa xuất vện, đã có người mệt chết rồi.”

“Cũng được. Đêm nay ba và Trác Liệt về khách sạn ngủ một giấc thật ngon.” Tề Bằng Trình lúc này mới đồng ý.

Lúc này một hộ lý đứng ở cửa ICU nói lớn:”Người nhà Hoắc Tra Bố!”

“Có ạ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức túm Hoắc trì Viễn chạy đến.

“Hai người trong các người đến hỗ trợ đẩy bệnh nhân ra.”

“Chuyển phòng bệnh ngay bây giờ?” Tề Bằng Trình đi tới, quan tâm hỏi.

“Vâng.”

Hộ lý trả lời xong, liền xoay người trở về ICU.

Đám Tề Mẫn Mẫn bốn người lập tức theo phía sau, đi vào phòng bệnh ICU.

Chỗ góc cầu thang, lộ ra hai cái đầu lén lút.

“Xem ra bệnh của lão già Hoắc Tra Bố kia rất nặng.” Dương Nguyệt Quyên nhìn dấu hiệu ICU, khóe môi hơi nhếch lên, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Hóa ra ba và Tề Mẫn Mẫn vội vafng chạy đên đây là bị ông già kia bệnh tình nguy kịch.” Tề Lạc gật đầu nói. “Chuyển phòng bệnh có nghĩa là bệnh tình đã ổn định sao?”

“Có lẽ vậy.” Dương Nguyệt Quyên nhìn thấy Tề Bằng Trình và Hoắc trì Viễn phụ giúp đẩy giường bệnh từ ICU đi ra, lập tức túm lấy Tề Lạc quay người, đi xuống cầu thang.

“Mẹ? Sao không đi theo xem bọn họ chuyển sang phòng nào?” Tề Lạc bồn chồn hỏi.

Dương Nguyệt Quyên lập tức làm động tác im lặng:”Đừng để cho bọn họ nghe thấy.”

Tề Lạc nhanh chóng hạ giọng:”Chúng ta cái gì cũng không làm? Cứ như vậy mà trở về sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi