VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 947

“Cô ấy…… rất độc lập! Ngược lại, cô ấy còn chăm sóc anh hơn!” Hoắc trì Viễn cực kỳ bình tĩnh trả lời.

Đột nhiên anh phát hiện ra lúc nhắc tới Tưởng Y Nhiên, anh không còn chút dao động nào nữa, rất bình tĩnh như nói về một người bạn tốt mà không phải nói đến người yêu.

Chẳng lẽ anh thật sự đã từ bỏ được cuộc tình này sao?

Đột nhiên anh cảm thấy có chút áy náy với Tưởng Y Nhiên.

Anh lựa chọn yêu Tề Mẫn Mẫn, chắc chắn có chút áy này nhưng anh không hề hối hận.

“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ mở to mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc trì Viễn.

“Kỳ thật anh không phải là một người bạn trai biết quan tâm. Toàn bộ tâm trí của anh chỉ ở trong phòng nghiên cứu. Tất cả đều coi nghiên cứu y học là trên hết, rất ít khi quan tâm đến cảm thụ đến cô ấy. Bé con, kỳ thật trong chuyện tình cảm cực kỳ ngu dốt. Anh cũng không hiểu lãng mạn. Nếu em có gì không hài lòng nhất định phải nói cho anh biết. Anh sẽ thay đổi!” Hoắc trì Viễn nói.

“Em không có gì bất mãn cả!” Tề Mẫn Mẫn chui vào lòng Hoắc trì Viễn, cười nói: “Anh làm rất tốt, đêm nay em rất vui vẻ!”

“Đúng là cô nhóc dễ dàng thỏa mãn! Nếu sớm biết rằng chuẩn bị một bàn đồ ăn cay đã khiến em thỏa mãn như vậy thì anh có thể tiết kiệm tiền triệu mua đá quý rồi!” Hoắc trì Viễn dùng sức ôm Tề Mẫn Mẫn, cười bên tai cô.

“Anh cảm thấy thiệt thòi sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo hừ một tiến, “Đã tặng quà rồi, không thể đòi lại!”

“Đúng vậy, thật thiệt thòi! Đá quý có thể đổi rất nhiều đồ ăn cay!” Hoắc trì Viễn cười, “Có như vậy nó mới không phải mốc meo trong tủ bảo hiểm!”

“Cho nên về sau anh đừng tặng trang sức cho em!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy cổ Hoắc trì Viễn, “Chú à, lần sau anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon đi!”

“Được!” Hoắc trì Viễn cười dán môi Tề Mẫn Mẫn, hôn lên môi cô, “Bé con, anh chưa ăn no!”

“A, Làm sao bây giờ? Chỗ xiên cay kia em đã ăn hết rồi!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ nói.

“Anh muốn ăn em!” Hoắc trì Viễn cười vui vào trong lòng Tề Mẫn Mẫn, mi hoặc nói.

“Em không phải Ma Lạt Năng!” Tề Mẫn Mẫn cười né tránh.

Hoắc trì Viễn vừa muốn bổ nhào qua, thì điên thoại trên tủ đầu giường vang lên.

Anh ảo não bắt lấy di động, thô thanh hỏi: “Ai thế?”

“Hoắc trì Viễn, anh đang vội sao?” Âm thanh của Ưng Mẫn truyền đến.

Nghe ra âm thanh của Ưng Mẫn có chút nghẹn ngào, Hoắc trì Viễn liền ngồi dậy, quan tâm hỏi han: “Làm sao thế?”

“Nếu anh bất tiền… thì thôi.” Ưng Mẫn hút mũi một cãi, dường như đang che giấu mình khóc.

Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, đưa cho cô một cái ánh mắt thật có lỗi, che lại di động nói: “Ưng Mẫn, dường như đang gặp khó khăn, anh nhận điện thoại một phen.”

“Tùy tiện.” Tề Mẫn Mẫn rất không cao hứng chu miệng nhỏ.

Ưng Mẫn này cũng quá không hiểu chuyện rồi?

Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho một người đàn ông đã kết hôn, điều này cũng làm cho là cô, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, không thể nào ầm ĩ ngất trời với Hoắc trì Viễn chắc>?

Cách làm của Ưng Mẫn khiến cô rất bất mãn.

“Có lẽ khó khăn thật, cô ấy đang khóc.” Hoắc trì Viễn mềm lòng nói.

Cho tới bây giờ đều chưa thấy Ưng Mẫn khóc bao giờ, cho nên anh có chút lo lắng. tới cùng là nhiều khó khăn thế nào khiến cho Ưng Mẫn kiên cường như thế rơi lệ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi