VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Một đám đàn em trố mắt nhìn nhau, thật ra thì bọn chúng đã không cầm nổi cây gậy rồi, một dao Nam Mẫn rạch trước ngực bọn chúng vẫn còn đang ứa máu, bọn chúng sợ hãi mình sẽ bỏ mạng vì mất máu quá nhiều.

Nếu một dao kia của Nam Mẫn sâu thêm mấy phân, e rằng ruột cũng sẽ rơi ra ngoài.

Người phụ nữ này quá đáng sợ, còn dọa người hơn cả Diêm La Vương.

Lại nhìn mấy thuộc hạ Dụ Lâm Hải dẫn tới, bọn chúng càng không thể có phần thắng, lão đại cũng thành bại tướng dưới tay rồi, bọn chúng còn có thể làm thế nào, chỉ đành tả tơi rơi rụng ngoan ngoãn quỳ xuống chỗ Nam Mẫn chỉ định.

Quỳ cũng quỳ rồi, nào còn vẻ khí phách gì nữa, bọn chúng lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Cô Nam à, chúng tôi là phụng mệnh làm việc, không phải cố ý xúc phạm cô.

Cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho chúng tôi đi”.

“Tha cho chúng mày? Làm gì có giấc mộng xuân thu ấy?”
Một giọng nói hùng hồn vang lên, ông K dẫn theo người vội vã tới, lập tức bao vây hiện trường, bảo vệ Nam Mẫn, ông ta mặt đầy lo âu nhìn cô: “Cô Nam, không sao chứ?”

Nam Mẫn nhàn nhạt lắc đầu: “Vốn tưởng rằng bạn cũ, không ngờ chỉ là mấy tên côn đồ, sớm biết thì đã không cần mọi người qua nữa”.

Cô xua xua tay: “Mọi người tránh sang một bên đi, đừng cướp kịch hay”.

Người nhà họ Nam nghe mệnh lệnh liền rút lui đứng ngay ngắn sang bên cạnh, để lộ một mình gã đàn ông cao to.

“Nói lại một lần nữa những gì mày vừa nói đi”.

Nam Mẫn giống như một đạo diễn chỉ huy “chuyên viên quay phim” Dụ Lâm Hải giơ điện thoại di động lên quay chụp, gã mặt sẹo là nam chính, mấy thằng em bên cạnh làm bạn diễn.

Dưới sự chỉ đạo của Nam Mẫn, bọn chúng nói ra yêu cầu của Lý Bân với bọn chúng một lần nữa, kỹ năng diễn xuất mặc dù không bằng diễn viên chuyên nghiệp, nhưng lưu lại làm bằng chứng là đủ rồi.

Dụ Lâm Hải giơ điện thoại di động, nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Nam Mẫn trong ống kính, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng vẫn có một loại thần thái hút hồn.


Cố Hoành và Nam Lâm ở trong xe không đợi được, vốn bọn họ muốn đi ra giúp đỡ Nam Mẫn, không ngờ chẳng cần đến bọn họ ra tay, một mình Nam Mẫn đã dọn dẹp sạch sẽ đám người đó.

Nam Lâm nhìn nhất cử nhất động của Nam Mẫn, dáng vẻ nhàn nhã, cô ấy cảm thấy cơn sóng trong lòng đang dâng trào cuồn cuộn, trái tim đập loạn: Không hổ là chị cả, quả nhiên bá đạo!
Bao giờ cô ấy mới có thể luyện thành dáng vẻ này chứ?
“Thu xong chưa?”, Nam Mẫn quay đầu hỏi Dụ Lâm Hải, anh gật đầu: “Xong rồi”.

Mặc dù anh không biết tại sao mình lại nghe lời cô như vậy, hơn nữa dường như cô cũng không một chút bất ngờ về sự xuất hiện của anh ở đây.

Dụ Lâm Hải cất điện thoại di động đi, tâm tình có chút phức tạp không nói nên lời.

Anh vốn tưởng rằng mình cấp tốc chạy đến đây là để anh hùng cứu mỹ nhân, dọc theo đường đi lo lắng, trong đầu còn nghĩ ra cảnh người phụ nữ sợ hãi hét lên “Hải ơi cứu em!” như trong phim thần tượng, sau đó anh dũng mãnh đứng chặn cô phía sau, thâm trầm nói: “Đừng sợ, có anh đây”.


Tiếc là cảnh tượng mộng ảo như vậy không có thật.

Tình huống hiện tại là mỹ nhân vốn không cần anh cứu, có thể trừng trị người xấu quỳ xuống cầu xin tha thứ, mà người anh hùng như anh lại giống như khán giả, giúp đỡ quay video chính là chức trách lớn nhất của anh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi