VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Người viết content xuất sắc và quan niệm thiết kế vừa hay phù hợp với nhu cầu của phụ nữ thời đại mới vừa khát vọng được yêu vừa mong muốn độc lập tự chủ, cũng phù hợp với tâm lý của đàn ông trong thời đại mới bận rộn sự nghiệp đóng chặt trái tim vừa khát vọng được người khác mở ra, hai mẫu thiết kế đánh trúng tâm lý, đương nhiên lượng tiêu thụ sẽ không kém.

Lại thêm giới thượng lưu thực sự đã rất lâu không đổi mới rồi, hơi có thứ gì mới mẻ một chút đều có thể trở thành cơn lốc.

Nếu nói những điều đó là thiên thời và địa lợi, vậy thì hiệu ứng minh tinh và thêm bậc thầy hỗ trợ chính là nhân hòa.

Nam Mẫn thực sự là một thương nhân rất thông minh.

Dụ Lâm Hải lặng lẽ suy nghĩ, nếu ba năm qua Nam Mẫn không ở thành phố Bắc chăm sóc anh, với phương pháp mưu lược của cô, tập đoàn Nam thị không những sẽ không lụi bại, e rằng còn sẽ vượt hơn cả Dụ thị.

Cô đã vì anh mà hy sinh rất nhiều.

Hồi lâu, Dụ Lâm Hải mới trầm giọng lên tiếng, dặn dò Hà Chiếu: “Ngày mai hẹn lão viện trưởng của viện bảo tàng, có lẽ chỗ ông ta có thể có thông tin của đại sư Ngọc Tâm”.


Hà Chiếu đáp một tiếng: “Vâng”.

“Còn nữa, tôi muốn thay đổi chủ đề ‘Cả Đời Một Lòng’.

“Đổi thành gì?”
Dụ Lâm Hải hạ cửa kính xe, nhìn lên bầu trời xanh đen bên ngoài, im lặng một lúc, nói: “Gọi là..

‘Chẳng mất chẳng quên’ đi”
Cả đời yêu một người quá khó, điều ước duy nhất từ nay về sau sẽ không phụ em.

Nam Mẫn vượt qua trời đêm về đến khu vườn Hoa Hồng.


Nam Lâm không đến buổi tiệc mừng công tối nay, dạo này linh cảm của cô bé đang bùng nổ, ở lại phòng làm việc của sư phụ Ada của cô ấy, ngày nào cũng thiết kế xuyên đêm, sắp không ở nhà nữa rồi.

Bận rộn cả một ngày, Nam Mẫn cũng mệt mỏi, vừa về đến nhà liền tháo bỏ gánh nặng của người phụ nữ mạnh mẽ.

Cởi giày cao gót, dẫm chân lên thảm trải sàn, lười biếng sắp đổ lên người quản gia Triệu: “Quản gia Triệu, mệt quá!”
Quản gia Triệu cười ôm lấy cô, Quyền Dạ Khiên lại đi ra từ phòng bếp mà không hề báo trước: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nũng nịu, không xấu hổ hả?”
“Anh hai?”, Nam Mẫn đứng thẳng người: “Chẳng phải anh đến Thành phố Bạch tìm anh tư à, sao lại quay về rồi?”
“Làm xong việc thì về thôi”.

Quyền Dạ Khiên cầm một củ cà rốt, gặm từng miếng như con thỏ: “Hơn nữa anh ở đó một ngày, Trình Hiến đó mũi chẳng phải là mũi, mắt chẳng phải là mắt, anh không thèm nhìn khuôn mặt của cậu ta”.

Nam Mẫn khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Ai bảo anh thích khoác vai bá cổ, trước đây khiến anh Trình hiểu nhầm anh và anh tư có… quan hệ không chính đáng”.

Cô nhấn mạnh rất chính xác, Quyền Dạ Khiên nheo mắt, lập tức tiến lên bá cổ của cô.

“Ai với ai có quan hệ không chính đáng hả? Con mèo hoang, ngứa ngáy rồi phải không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi