VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


“Không tổ chức sinh nhật cho em, làm sao các anh ăn bánh gato được?”
Bạch Lộc Dư trả lời một cách đương nhiên, khoanh tay cười nói: “Anh đã nói với các anh em rồi, tất cả đều đến thành phố Nam đón sinh nhật với em.

Nhưng đại ca chưa chắc đến được, anh ấy phải bận một thời gian”.

Đương nhiên Nam Mẫn hy vọng các anh có thể đến, sau khi mẹ qua đời, anh em bọn họ trời Nam biển Bắc, ai cũng bận rộn, vẫn chưa đoàn tụ thực sự.

Cô day chân mày, bất lực nói: “Nếu phải cần một cơ hội thì tổ chức đi”.

“Đúng thế, sợ cái gì.

Em mới hai mươi năm tuổi, còn năm tuổi nữa mới đến ba mươi”.

Lời của Bạch Thất chẳng mang đến sự an ủi nào cho Nam Mẫn, cô cười như không cười giật khóe miệng với anh ta, trong lòng thầm ngân nga một lời hát: Anh mãi mãi không hiểu nỗi đau của em, như ban ngày không hiểu ban đêm…

Còn hơn một tuần nữa mới đến sinh nhật của Nam Mẫn, cũng không cần quá gấp gáp, hiện giờ còn có một chuyện quan trọng hơn.

“Danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm em càng ngày càng lừng lẫy, lần này có rất nhiều người đều điều tra về em, ngay cả nhà họ Bạch các anh cũng có không ít người đến nghe ngóng chỗ anh, muốn mua tác phẩm của em”.

Bạch Lộc Dư vừa nói đùa, lại nghiêm túc nói: “Trong thời đại internet ngày nay, tìm hiểu thông tin vô cùng thuận lợi, nếu người có lòng hết sức điều tra, chưa chắc không điều tra được đến em.

Rốt cuộc em định thế nào?”
Nam Mẫn trầm ngâm nói: “Em làm vậy cũng không có mục đích đặc biệt, ngoại trừ tạo thế cho vàng bạc châu báu Nam thị, chủ yếu là để ép ông nội ra”.

“Tiền bối Nam Ông, vẫn chưa có tin tức gì ư?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Giới truyền thông gây động tĩnh lớn như vậy, chắc ông nội cũng nhìn thấy.

Đây là một tín hiệu mà em và ông từng hẹn trước, ngày Ngọc Tâm xuống núi là lúc ông về nhà.


Em nghĩ chắc cũng sắp rồi”.

Mặc dù lão viện trưởng Văn không quen biết bậc thầy Ngọc Tâm, nhưng ông ta đã cung cấp không ít những thông tin hữu ích.

Ví dụ như bậc thầy Ngọc Tâm không phải là một bà lão trung niên trên năm mươi tuổi hay thậm chí đã bước vào tuổi bảy mươi, mà đó là một người phụ nữ trẻ trung chưa đến ba mươi tuổi;
Ví dụ như cô là người khá khiêm tốn, giống như tu sĩ ẩn danh, chỉ khi ra mắt mới lộ mặt, mặc dù lão viện trưởng Văn có mặt tại đó, nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ liếc nhìn cô ta.

Theo như ấn tượng ban đầu của ông ta: “Cô bé ấy hả, tuổi không lớn, người gầy nhỏ, tóc cũng rất dài, là một cô gái vô cùng có linh khí”.

Lúc này Hà Chiếu hỏi: “Cách xa như vậy, ngảy cả dáng vẻ cũng không nhìn rõ, sao ông có thể nhìn ra linh khí chứ?”
Chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không có hỏa nhãn kim tinh?
Lão viện trưởng Văn trừng mắt, nhìn Hà Chiếu đi đến từ phí sau: “Nói nhảm! Nhỏ như vậy đã có thể khắc ra tác phẩm có linh khí như vậy, có thể nói là thiên phú dị bẩm, kỹ thuật cao siêu, sao cậu lại biết không có linh khí chứ?”
Dụ Lâm Hải lẳng lặng lắng nghe, nhắc đến từ “linh khí” này, anh nghĩ đến Nam Mẫn đầu tiên.

Con ngươi sâu thẳm.

Lão viện trưởng Văn nhìn Dụ Lâm Hải: “Cậu hỏi thăm bậc thầy Ngọc Tâm người ta làm gì? Không phải cậu đã chạy đến thành phố Nam mấy chuyến rồi sao, vẫn chưa tìm thấy vợ mất tích quay về?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi