VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Giọng nói của anh ta len lỏi trong tiếng mưa rào rào nên không nghe rõ, nhưng Nam Mẫn trong thoáng chốc lại nhận ra giọng nói đó.

Người thanh niên hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng quần bò màu xanh nhạt, dáng người dong dỏng cao, thẳng tắp như thân tùng, trên người cậu ta đã ướt hơn quá nửa, nhưng trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười rạng rỡ và tràn đầy sức sống.

Cậu ta nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt bé gái, dịu dàng dỗ dành cô bé vài câu rồi lấy từ trong túi quần một viên kẹo sữa.

Bé gái vốn còn đang thút thít không ngừng lập tức dừng khóc, cô bé vươn nắm tay nhỏ đầy thịt của mình muốn bắt lấy viên kẹo, nhưng cậu ta lại xấu xa đưa kẹo lên cao một chút.

“Kêu anh”.

Tay bé gái quá ngắn không với tới được, thấy vậy thì bặm môi, vậy mà nhoài người đến thơm ‘chụt’ lên má người thiếu niên.

Lông mày Nam Mẫn khẽ nhướng.


Gương mặt tuấn tú của thiếu niên hiển nhiên cứng ngắc, cậu ta ngại ngùng đỏ cả mang tai, lập tức đưa tay chùi má rồi vội vàng đem kẹo trong tay lại cho bé gái, sau đó giống như củ khoai lang nóng bỏng tay mà nhét đứa trẻ vào tay người phụ nữ.

Tiếp đó chạy vụt đi như bỏ trốn.

Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi đó, Nam Mẫn thực sự không kìm được mà nhếch lên khóe môi.

Tâm trạng u ám bời màn mưa vừa rồi dường như cũng trở nên khoan khoái hơn.

“Đứa nhỏ Tiểu Triết có tiềm năng trở thành một diễn viên hài”.

Cô vui vẻ trêu chọc một câu.


Cuối cùng thì xe cũng đến được nhà hàng, khi Nam Mẫn sải chân bước vào, Tư Triết đang quay lưng về phía cô dùng khăn lau tóc, vừa vô cùng cảm khái phàn nàn cùng Đinh Danh Dương.

“Chẳng trách chị từng nói con trai ra ngoài phải biết bảo vệ mình, một bé gái ba tuổi đã không dè dặt như vậy, sau khi trưởng thành không biết sẽ còn như thế nào nữa đây?”
Nam Mẫn bật cười: “Còn không phải do viên kẹo đó của cậu hấp dẫn con bé sao?”
Cả người Tư Triết khựng lại, cậu ta quay phắt lưng, liền chạm phải nụ cười sáng trong của Nam Mẫn, nét cười ấy không che giấu nổi ý trêu ghẹo.

Cậu ta sững sờ, lỗ tai lại đỏ lên, còn lộ ra dấu vết căng thẳng: “Chị đẹp, chị đều nhìn thấy rồi à?”
Không ngờ cảnh ngượng ngùng như vậy lại bị Nam Mẫn nhìn thấy, sắc mặt Tư Triết lập tức trở nên sợ hãi.

“Rõ ràng đã làm việc tốt, sao lại còn xấu hổ?”
Nam Mẫn cười trêu chọc cậu ta một câu, liếc nhìn áo ướt trên người cậu ta, nói: “Áo ướt hết rồi, thay ra đi, tránh để bị cảm lạnh”.

Tư Triết sờ áo trên người, không để ý nói: “Không sao, một lúc là khô”.

Nam Mẫn không nói gì.

Cố Hoành đi vào, trong tay còn xách hai cái túi giấy: “Tổng giám đốc Nam, quần áo mua về rồi”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi