VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Lúc này Nam Mẫn giới thiệu xong, nhìn sang ông ta, đưa ra màn tra tấn linh hồn: “Chú hai, còn chú thì sao?”
Ý của câu này là: Tiền lương mỗi năm mấy triệu của họ là thù lao xứng đáng có được dựa vào học lực và thực lực, chủ tịch ăn không ngồi rồi như chú thì dựa vào cái gì?
Trán Nam Ninh Bách toát mồ hôi hột, đột nhiên phát hiện hình như đã đi quá xa vấn đề chính.

“Tiểu Mẫn, cháu đừng đi quá xa vấn đề.

Chú không quan tâm học lực gì hết, bọn họ có giỏi thì cũng là nhân viên của tập đoàn Nam thị, làm sao có thể ra tay đánh chủ tịch chứ? Dĩ hạ phạm thượng thì phải đuổi việc!”
Nam Ninh Bách trở lại vấn đề, bắt đầu nổi giận.

Nam Mẫn lạnh lùng liếc ông ta một cái, cô không thèm để ý ông ta, ông ta lại còn càng nhân nhượng càng lấn tới, không chịu bỏ qua.

“Chẳng phải là chú ra tay trước à?”
Nam Ninh Bách trừng mắt: “Cho dù chú ra tay trước, thì cậu ta cũng không được đánh chú!”
Nghe xem, đây là logic khốn nạn gì?

Nam Mẫn thở nhẹ một tiếng, lười biếng ngước mắt: “Chú hai, chú không nói lý rồi.

Chú có thể đánh người, tại sao người khác không được đánh trả? Chú đánh người là phạm pháp, người ta đánh trả, đó là tự vệ”.

“…”, Nam Ninh Bách câm nghẹn cạn lời, tiếp tục lặp lại, nhấn mạnh thân phận của ông ta: “Chú là chủ tịch!”
“Ô”, Nam Mẫn như cuối cùng đã bắt được trọng điểm của ông ta, lại lắc đầu: “Rất tiếc phải thông báo với chú, chú không còn là chủ tịch nữa”.

Nam Ninh Bách nhất thời không phản ứng lại được.

“Cháu có ý gì?”
Nam Mẫn cất giọng bình thản nói: “Cháu về cũng được một thời gian rồi, lúc đó vừa quay về, đã đá chú đi cũng hơi ngại, bây giờ thì tốt rồi, công việc cần bàn giao, cháu đã cho người làm ổn thỏa rồi, lần này chú hai có thể yên tâm nghỉ hưu, về nhà dưỡng già rồi.

Nhảy nhót như thằng hề nhí nhảnh lâu như vậy, cũng rất mệt phải không, về nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thương, còn phải dự hôn lễ của con gái đấy”.


Cô dặn dò Lỗ Hằng: “Lỗ Hằng, cậu phụ trách chuyện này nhé.

Chốc nữa đưa chú hai đến phòng nhân sự làm quy trình nghỉ việc, phải làm nhanh gọn dứt khoát, đừng để lại chút dấu vết gì”.

“Vâng, tổng giám đốc Nam”.

Lỗ Hằng tiến lên một bước, đứng bên cạnh Nam Ninh Bách: “Ông hai, xin mời”.

“…”
Nam Ninh Bách hoàn toàn thộn người.

“Không phải chứ, thế là thế nào?”
Vốn dĩ là ông ta muốn đưa mấy trợ lý ra tay đánh ông ta đến phòng nhân sự, sao sau một hồi lại thành ông ta đến phòng nhân sự chứ?
Ông ta không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn: “Cháu muốn cho chú nghỉ hưu?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Không, nghỉ hưu là chế độ dành cho các công nhân và nhân viên lâu năm có đóng góp cho công ty của tập đoàn Nam thị.

Chú hai, chú ở Nam thị lâu như vậy, chú đã lập công gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi