VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 445

Mặt Dụ Lâm Hải trắng bệch, cả người cứ run lẩy bẩy như vừa từ hầm băng bước ra. Cô lại lừa anh, cô lại lừa gạt anh một lần nữa.

……

Nam Mẫn không quan tâm tới phản ứng của Dụ Lâm Hải, theo Tư Triết vào phòng bệnh kiểm tra chân cho Tư Đạc.

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tư Triết, Nam Mẫn nói: “Không có vấn đề gì đâu, đau đớn sau phẫu thuật gãy xương là hiện tượng bình thường, tôi kê cho anh chút thuốc kháng viêm và giảm đau, cẩn thận bảo vệ chân, đừng làm gì quá mạnh”.

Tư Triết nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Tư Đạc gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam… Bác sĩ Nam”.

Cô có quá nhiều thân phận, anh ta cũng không biết phải gọi cô là gì.

Nam Mẫn không để ý, nhếch miệng: “Không sao, gọi là gì cũng được”.

Tư Triết ở bên cạnh nói: “Chị, chắc là chị lớn hơn anh trai em ba tuổi nhỉ. Anh à, anh hãy gọi là “chị” giống em đi”.

“…”

Mặt Tư Đạc đỏ ửng, khẽ trách: “Đừng có cái kiểu không biết trên biết dưới như thế”.

Tư Triết vô tội tròn mắt nhìn anh ta, thì thầm: “Gọi là chị thì có gì là xấc xược đâu, nghe hay muốn chết”.

Thấy Tư Đạc lại sắp giận tái mặt, Tư Triết ngẩng đầu lên, gương mặt trong sáng nở một nụ cười tươi tắn: “Chị, chị đừng để bụng nha, anh ấy là vậy đấy, từ nhỏ da mặt đã mỏng thế rồi”.

Nam Mẫn có cùng suy nghĩ với cậu ta, gật đầu: “Đúng là không dày bằng cậu”.

Tư Triết: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của em trai, Tư Đạc không nhịn được nở nụ cười.

Nhóm bác sĩ vẫn còn ở trong văn phòng chờ hội chẩn, Nam Mẫn không tán gẫu với bọn họ quá nhiều, chỉ nói tối nay cô sẽ về thành phố Nam, sau đó quay sang nhìn Tư Triết: “Cậu có theo tôi về luôn không?”

Tư Triết mím môi, đúng là cậu ta phải về rồi, thầy đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại bảo cậu ta về, đừng để lỡ việc luyện tập, việc học và chương trình dạy, bên nhà hàng cũng thiếu người, nhưng mà anh trai…

Tư Triết còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì Tư Đạc đã đoán được suy nghĩ của cậu ta, nói thẳng: “Về đi, chỗ anh có chị Hoa với Tiểu Tả chăm sóc là được rồi, ngoài kia có bao nhiêu bác sĩ, điều dưỡng nữa mà, không sao đâu”.

Anh ta quay sang nói với Nam Mẫn: “Phiền tổng giám đốc Nam đưa thằng bé một đoạn”.

Nam Mẫn gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế đi. Chiều nay vẫn còn chút thời gian, cậu có thể ra ngoài đi dạo, mua một ít đặc sản địa phương về chia một ít cho bạn học và đồng nghiệp”.

Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ chị, em biết rồi”.

Tư Đạc cũng nắm bắt được một số từ khóa quan trọng trong câu nói, chờ Nam Mẫn đi rồi bèn nhíu mày hỏi em trai: “Đồng nghiệp? Em lại lén đi làm thêm sau lưng anh hả?”

“…”, Tư Triết lập tức chột dạ, không ổn rồi, lộ rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi