VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 571

“Ừm”.

Dụ Lâm Hải nhìn cô ấy đầy vẻ mệt mỏi: “Vừa đi làm về à?”

Dụ Phạn Âm gật đầu: “Chủ nhiệm bảo em chủ trì một cuộc hội nghị quốc tế, em không đủ kinh nghiệm, bị giữ lại ở viện phiên dịch cấp cao xem bài giảng video cả buổi chiều, bây giờ trong đầu đều là tiếng ong ong bô bô”.

Hiện giờ Dụ Phạn Âm làm việc ở viện phiên dịch cấp cao, là một phiên dịch viên.

Nhắc đến hội nghị quốc tế và viện phiên dịch cấp cao, Dụ Lâm Hải nhớ đến một người.

Vừa nghĩ đến thì Dụ Phạn Âm nói: “Đúng rồi anh cả, hôm nay lúc xem video, anh đoán xem em nhìn thấy ai? Em nhìn thấy chị dâu, à không đúng, là chị Nam!”

Dụ Phạn Âm tỏ vẻ mặt đầy sùng bái: “Chị ấy đã từng là cố vấn phiên dịch đặc biệt của viện phiên dịch cấp cao, từng chủ trì hơn một trăm cuộc họp hội nghị quốc tế lớn nhỏ, hơn nữa còn đến hơn mười loại ngôn ngữ, em cũng sững người! Còn tưởng nhận nhầm người cơ. Sao anh không nói với bọn em chị ấy biết nhiều ngôn ngữ các nước, còn là phiên dịch viên?”

Dụ Lâm Hải cười khổ.

Anh có thể nói anh cũng mới biết mấy ngày trước không?

Dưới bầu trời đầy sao, đôi mắt của Dụ Phạn Âm trong màn đêm cũng long lanh sáng, miệng thao thao bất tuyệt nói chuyện liên quan đến Nam Mẫn.

Dụ Lâm Hải yên lặng lắng nghe.

Cô em họ này của anh luôn điềm đạm, thông minh ưu tú, từ sau khi đi nước ngoài bồi dưỡng ngôn ngữ, đã vào thẳng viện phiên dịch cấp cao.

Bình thường hai anh em họ bọn họ không trò chuyện nhiều, đây là lần đầu tiên cô ta nói nhiều như vậy trước mặt anh, trong giọng điệu không hề che giấu sự sùng bái Nam Mẫn.

Nói quá nhiều, Dụ Phạn Âm cũng xấu hổ, sắc mặt lúng túng: “Xin lỗi anh cả, em quên mất anh và chị Nam đã ly hôn. Em muốn xin chị ấy chỉ dạy một số chuyện liên quan về phiên dịch, anh sẽ không để ý chứ?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên giật khóe miệng: “Không đâu”.

Anh lại hỏi: “Bình thường các em có liên lạc không?”

Dụ Phạn Âm gật đầu: “Có, lần trước bọn em còn cùng tổ chức sinh nhật chị ấy trong nhóm cơ, chị Nam luôn rất tốt với bọn em…”

Miệng nhanh hơn đầu rồi.

Dụ Phạn Âm vừa dứt lời, thì ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng che miệng, trong lòng thầm kêu: Toi rồi toi rồi.

Quả nhiên Dụ Lâm Hải nhạy cảm, lập tức bắt được trọng điểm: “Nhóm? Nhóm gì?”

Bọn họ còn cùng tổ chức sinh nhật cho Nam Mẫn? Sao anh không biết?

Lúc này, Dụ Phạn Âm muốn chết luôn cho rồi, đang nghĩ cách cho qua chủ đề này, thì Dụ Trạch Vũ nhảy chân sáo đến: “Chị!… Ấy? Anh cả, anh từ thành phố Bạch về rồi à?”

Dụ Phạn Âm nháy mắt với em trai, Dụ Trạch Vũ không hiểu đi đến: “Chị sao thế, mắt dính bụi à? Em thổi giúp chị nhé?”

Nói xong định tiến lên vạch mí mắt của Dụ Phạn Âm.

Đúng là ngốc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi