VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 722

Anh chàng này không biết học từ đâu đại pháp bám dính như cao da chó, ngày nào cũng chạy đến phòng khám trung y.

Mà cô lại phải ở trong phòng bệnh, cũng không ngăn được anh ta.

Điều khiến người ta đau đầu hơn là, nhà họ Dụ nhận hết trách nhiệm chuyện cô suýt xảy ra chuyện ở câu lạc bộ.

Nói là cô gặp phải chuyện trên địa bàn của Dụ Gia Hàng, lại trách Dụ Lâm Hải không bảo vệ cô thật tốt, tóm lại ra lệnh cho Dụ Lâm Hải phải chăm sóc, bù đắp cho cô.

Trước mặt cô, bà cụ nhà họ Dụ nắm tay cô, cười híp mắt dặn dò: “Tiểu Mẫn à, muốn ăn gì thì nói với A Hải, bảo nó đi mua cho cháu. Chăm sóc cháu là bổn phận và nghĩa vụ của nó, cháu cứ sai bảo nó như nô tài là được”.

Nam Mẫn không thể từ chối tấm lòng của bà ấy, chỉ có thể cười khan hai tiếng.

Phía Dụ Phượng Kiều thì càng không cần nói, dù sao bà cũng điều dưỡng ở phòng khám trung y, hàng ngày gọi Dụ Lâm Hải đến đưa cơm cho bà, và bảo anh ‘nhân tiện’ chuẩn bị thêm một phần cho Nam Mẫn, tóm lại sắp xếp cho Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn rất rõ ràng.

Dụ Lâm Hải xách hộp cơm, còn mang theo một chiếc hộp vuông nhỏ, dường như không nhìn thấy vẻ bất lực của Nam Mẫn, chỉ sung sướng cười nói: “Hôm nay có sườn xào chua ngọt mà em thích nhất đây”.

Nam Mẫn thờ ơ liếc một cái: “Tổng giám đốc Dụ không bận việc à? Ngày nào cũng chạy đến bệnh viện như kẻ nhàn rỗi, anh không cần lo việc của công ty à? Sắp cướp mất công việc của các anh ship đồ ăn rồi”.

Cô nói giọng quái gở, Dụ Lâm Hải nghe mà như ngứa tai.

Anh đặt hộp cơm sang một bên, nói: “Tôi vừa từ viện bảo tàng Cảnh Văn đến”.

Vừa nghe thấy viện bảo tàng, Nam Mẫn giật mình: “Ông nội không biết chuyện tôi nằm viện chứ?”

Dụ Lâm Hải nhìn cô: “Em không cho nói, thì tôi không nói”.

Nam Mẫn thở nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt”.

Ông nội đã lớn tuổi, bây giờ lại bận việc, cô không để ông cụ lo lắng, càng không muốn để ông ấy buồn lòng.

“Nhưng ông nội hỏi đến em, hỏi dạo này em bận việc gì, mà không đến thăm ông ấy”.

Dụ Lâm Hải bày đồ ăn lên bàn.

Nam Mẫn căng thẳng nhìn anh: “Thế anh trả lời thế nào?”

“Tôi nói em bị sái chân, mấy hôm nay không tiện đi lại, bị bác sĩ Tô cấm túc, mấy ngày nữa sẽ đến thăm ông cụ”, Dụ Lâm Hải nói mà không đỏ mặt, tim không đập nhanh.

Tuy Dụ Lâm Hải nói giảm nói tránh, nhưng Nam Mẫn đúng là bị sái chân, bị cấm túc trong phòng, không tính là nói dối, anh lấy điện thoại ra: “Tôi cảm thấy tốt nhất em gọi điện cho ông cụ thì hơn”.

Nam Mẫn cầm điện thoại của Dụ Lâm Hải, suy tư một lúc, rồi gọi cho Nam Tam Tài.

Mấy ngày trước cô bị khản giọng, chỉ sợ ông cụ nghe ra điều gì nên vẫn không gọi.

Tín hiệu được kết nối, cô nói lại tình hình như Dụ Lâm Hải nói.

Ông cụ nghe xong càm ràm hai câu, trách cô không cẩn thận. nhưng cũng không quá lo lắng, lại nghe nói cô bị cấm túc trong phòng, cười ha ha, nói: “Đáng đời, cho cháu nhớ đời”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi