VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 726

Nam Mẫn ngẩn người, Dụ Lâm Hải liền rút chiếc châm gỗ trên tóc cô xuống.

Mái tóc đen dài buông xuống vai.

“Chính là nó”, Dụ Lâm Hải cầm châm gỗ trong tay.

Nam Mẫn cau mày: “Đó là một chiếc châm gỗ rất bình thường, không đáng tiền”.

Lúc cô và Lạc Ưu đi dạo phố đã mua chiếc châm này ở sạp hàng trên đường, chất liệu gỗ cũng không tệ, cũng chỉ là một cây gỗ sáng bóng, cô chỉ tiện mua về cài tóc, ở trong phòng bệnh không có việc gì, bèn dùng dao khắc một bông hoa hồng, khắc lên tên “Nam Mẫn” bằng lối chữ Khải, cũng trông khá đẹp mắt.

Nhưng bất kể nói thế nào, một chiếc châm hai mươi đồng, và một chiếc bát men pháp lang đồ cổ, chênh lệch giá trị quá lớn.

“Có đáng tiền hay không, tôi nói là được, tôi cảm thấy rất tốt”.

Dụ Lâm Hải cất chiếc châm đi, cứ như sợ Nam Mẫn đòi tiền anh vậy, vội vàng thu dọn hộp cơm rồi xách đi, lúc đi còn nói: “Tôi về trước đây, buổi tối tôi lại đến”.

Vẫn còn đến?

Nam Mẫn cau mày, gọi với theo anh phía sau: “Dụ Lâm Hải!”

Anh đừng đến nữa!

Cửa ‘bốp’ một tiếng đóng lại.

Phòng khám bên cạnh, Lạc Ưu nằm sấp trên giường đang châm cứu, ánh mắt nhìn sang Quyền Dạ Khiên trông coi bên cạnh.

“Tôi nói này, người anh em? Sao ngày nào anh cũng đến thế, thích thấy tôi bị châm kim thế sao?”

Quyền Dạ Khiên cầm điện thoại màu đen, nghe vậy, ngẩng đầu nói: “Ừm”.

Lạc Ưu: “Ừm?”

Quyền Dạ Khiên: “Rất thú vị”.

“Mẹ kiếp…”

Cô ấy vừa định cử động, Tô Âm bèn nói: “Ấy, nằm im”.

Lạc Ưu không dám động đậy, chỉ hằm hằm nhìn Quyền Dạ Khiên một cái.

Nếu không phải cô ấy bị thương, thì phải đánh anh ta một trận thật đau mới được, ăn nói kiểu gì thế?

Lạc Ưu quay đầu, nhìn sang Phó Vực ở bên khác: “Anh lại đến góp vui gì thế?”

Phó Vực ngồi trên sofa, đỡ hông: “Tôi cũng đợi bị châm kim”.

“Nhưng”, anh ta nhếc khóe miệng gian tà: “Nhìn cô bị châm kim cũng rất thú vị, đường đường là Tiểu Lạc Đà tay súng cừ khôi của đại đội Giao Long cũng có ngày hôm nay. Không được, tôi phải chụp ảnh lại cho các chiến hữu xem, vui vẻ một mình không bằng cả nhà cùng vui”.

Nói xong, Phó Vực bèn lấy điện thoại mở phần chụp ảnh, nhưng lại bắt gặp ánh mắt băng lạnh sắc bén của Quyền Dạ Khiên.

“Không muốn chết thì cất điện thoại đi”.

Anh ta cất giọng lạnh lùng, không có chút độ ấm nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi