VÔ CỦ

Ngô Củ ngủ một giấc ngon lành, tuy rằng trước nửa đêm không có ngủ, nhưng sau nửa đêm ngủ an ổn. Thật giống như khi còn nhỏ, làm nũng trong lòng ngực của mẹ, thực ấm áp lại an tâm.

Ngô Củ mơ màng cảm giác được nóc nhà có ánh sáng chiếu xuyên qua. Ánh mặt trời chiếu vào mí mắt, tuy rằng ý thức còn chưa muốn xa rời cái loại ấm áp ôn nhu, nhưng bản thân đã theo bản năng tỉnh lại.

"Ư"

Ngô Củ trở mình, rên một tiếng, suýt nữa từ trên giường hẹp rơi xuống đất.

Thiệu Hốt đi kêu Công Tôn Thấp Bằng chuẩn bị. Tề Hầu thay quần áo xong cũng đi ra cửa, trong phòng chỉ còn lại Ngô Củ cùng Tử Thanh. Tử Thanh vẫn luôn đứng ở bên cạnh. Hắn nhìn thấy Ngô Củ xoay người, lập tức chạy tới, duỗi tay tiếp được Ngô Củ, nói:

"Công tử cẩn thận!"

Ngô Củ mơ hồ nghe được giọng tiểu đồng, lúc này mới mở to mắt nhìn Tử Thanh. Trong chớp mắt, Ngô Củ cảm thấy không đúng.

Không phải độ ấm này!

Tuy rằng Tử Thanh mới mười hai tuổi, đối với người trưởng thành như Ngô Củ mà nói, nhiệt độ cơ thể thiếu niên cao hơn một ít, nhưng đây cũng không phải độ ấm trong mộng làm người ta không muốn xa rời.

Ngô Củ kêu một tiếng, lúc này mới từ trong mộng hoàn toàn tỉnh lại, nhanh xoay người ngồi dậy, vuốt mái tóc tán loạn cùng chỉnh xiêm y. Nhìn quét quanh phòng, thấy chỉ còn lại có chính mình cùng Tử Thanh, Ngô Củ hỏi.

"Quân thượng đâu?"

Tử Thanh nói:

"Quân thượng thay quần áo xong, nói sợ đánh thức công tử, liền đi ra ngoài rửa mặt."

Ngô Củ nghe xong chỉ là "ừ" một tiếng, cũng không để ở trong lòng, ngược lại lo lắng Tề Hầu đã tỉnh, mình còn không có tỉnh lại, thật sự là thất thố. Ngô Củ nói Tử Thanh đem xiêm y tới. Tuy rằng đêm qua không có cởi áo ngoài, nhưng áo ngoài đã bị làm nhăn nhúm đến không thành bộ dáng. Tử Thanh lấy tới y phục sạch sẽ, Ngô Củ vội vàng cởi bỏ áo ngoài đã đầy nếp gấp ra.

Ngô Củ tự mình cởi quần áo. Tử Thanh cầm quần áo mới, đôi mắt hơi chút kinh ngạc. Ngay lúc này cửa phòng phát ra một tiếng "Kẽo kẹt". Cửa bị đẩy ra, Tề Hầu một thân y phục màu đen bước vào.

Hôm nay bởi vì muốn lên núi, hắn cũng không phải mặc trường bào, mà y phục gọn nhẹ màu đen kín đáo, thoạt nhìn giống như là kiếm khách càng có vẻ anh đĩnh lại uy nghiêm.

Tề Hầu đi vào, vừa lúc nhìn thấy Ngô Củ chỉ mặc áo lót, áo ngoài mới cởi một bên, một tay còn chưa có lui ra, tay áo đáp nơi khuỷu tay. Ngô Củ cũng không nghĩ tới Tề Hầu lúc này lại tiến vào, nhanh đem áo ngoài ném xuống, sau đó vội vàng nắm áo mới mặc vào, cột đai lưng lung tung, rồi mới quỳ xuống nói:

"Củ thất lễ."

Tề Hầu cười cười, thưởng thức người quỳ trên mặt đất. Khó có được dịp thấy người này tư thái rối ren, khóe miệng Tề Hầu càng nâng cao. Hắn phất tay nói:

"Nhị ca đứng lên đi, một lát liền lên núi, nhị ca nhanh chuẩn bị."

Tề Hầu nói xong, ngồi xuống, bưng lên chén nước uống, không có ý muốn đi ra ngoài. Ngô Củ xiêm y còn chưa có đổi xong, đành phải căng da đầu thay quần áo. Tề Hầu liền cười tủm tỉm ngồi ở một bên.

Tề Hầu thấy Công tử Củ đưa lưng về phía mình, nhanh chóng cột lại dây lưng, Tử Thanh quỳ trên mặt đất giúp sửa sang lại góc áo. Hắn không khỏi cười cười, giống như lơ đãng nói:

"Nhị ca...... Đêm qua ngủ ngon không?"

Ngô Củ căn bản không nghĩ gì khác, còn tưởng rằng Tề Hầu không có gì nói tìm lời hàn huyên, lập tức cung kính nói:

"Tạ ơn Quân thượng quan tâm, Củ ngủ thực ngon."

"Thực ngon?"

Tề Hầu nhướng mày, có thâm ý nói:

"Vậy là tốt rồi."

Ngô Củ thắt nút, tuy rằng không thấy được biểu tình, nhưng nghe khẩu khí, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá Tề Hầu đã không nói nữa.

Tề Hầu đứng dậy, tựa hồ rốt cuộc muốn đi ra cửa, trước khi đi còn cười tủm tỉm nói:

"Đúng rồi nhị ca, Cô suýt nữa đã quên, hôm nay lên núi, đường núi khó đi, nhị ca vẫn là đổi quần áo đơn giản đi."

Tề Hầu nói xong, lập tức đi ra ngoài, cửa phòng lại phát ra âm thanh "kẽo kẹt".

Ngô Củ lúc này mới cúi đầu nhìn chính mình, một thân tơ tằm màu trắng như ngày thường.

Mới vừa rồi bởi vì Tề Hầu ở đây, Ngô Củ có chút vội vàng đã quên tất cả. Hiện giờ cúi đầu nhìn thấy quần áo này rộng thùng thình sao có thể leo núi?

Ngô Củ tức khắc nâng tay lên xoa nhẹ mặt mình, sau đó lại đem áo ngoài cởi ra.

Sau một hồi, Ngô Củ rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng. Triệu Hốt cùng Công Tôn Thấp Bằng đang ở trong sân. Hai người ngồi xổm trên mặt đất, dùng một nhánh cây vẽ cái gì đó, còn khoa tay múa chân, tựa hồ đang nghiên cứu địa hình.

Bởi vì trong những người này, chỉ có Công Tôn Thấp Bằng cùng Thiệu Hốt là người biết võ, cho nên bảo hộ an toàn Tề Hầu cùng Đại Hành Nhân liền giao cho hai người họ. Thiệu Hốt tuy rằng cảm thấy Công Tôn Thấp Bằng là người của Tề Hầu, nhưng trước mắt đại cục làm trọng, cũng không thể không cùng Công Tôn Thấp Bằng thương nghị một phen.

Đông Quách Nha đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng không biết đang xem cái gì.

Ngô Củ đi qua chắp tay nói:

"Thiệu sư phó, Đông Quách sư phó, Đại Tư Hành."

Ba người nghe được âm thanh, lập tức ngẩng đầu xem. Đông Quách Nha bình tĩnh, chắp tay đáp lễ nói:

"Đại Hành Nhân."

Thiệu Hốt vừa muốn đáp lễ, lời nói lại nghẹn ở cổ họng, tức khắc mặt đỏ rần.

Hôm nay Công tử Củ có chút không giống bình thường...

Bởi vì đêm qua ngủ cũng không tệ lắm, Công tử Củ hôm nay khí sắc thực tốt. Gương mặt trời sinh trắng nõn, cũng không còn tái nhợt vô lực, giống như minh châu rực rỡ. Bởi vì vừa rồi "vật lộn" cùng xiêm y một hồi, hơi có chút ra mồ hôi, hai má hồng hồng như cánh hoa đào đầu mùa xuân. Với gương mặt tuấn dật thanh tú cùng dáng vẻ xuất trần vô cùng lóa mắt.

Lúc này Ngô Củ cũng không có mặc trường bào với tay áo rộng, mà là một thân áo vải gọn gàng, cổ tay áo hẹp, thắt đai lưng màu trắng bằng lụa càng làm nổi bật vòng eo gầy mảnh khảnh.

Thiệu Hốt chào hỏi cũng nói lắp.

"Công...... Công... công... công tử......"

Công Tôn Thấp Bằng lại sảng khoái nhanh nhẹn, vẻ mặt không che giấu kinh diễm khi nhìn Ngô Củ, thậm chí còn đánh giá, chắp tay nói:<HunhHn786>

"Đại Hành Nhân càng phong thái hơn!"

Ngô Củ đáp lễ lại, hai người khách sáo một phen.

Thiệu Hốt nhẹ nhàng thở ra khi thấy Công tử không có phát hiện mình thất thố. Đông Quách Nha nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đụng hắn một chút, thấp giọng nói:

"Nói lắp."

Thiệu Hốt cũng đụng hắn một chút, nói:

"Ta biết, ngươi không cần nói!"

Đông Quách Nha cười một tiếng, không chọc Triệu Hốt nữa.

Ngô Củ ra tới sau đó hỏi Công Tôn Thấp Bằng một chút về hành trình, còn hỏi đại thể hoàn cảnh Lương Phủ Sơn.

Bọn họ đang nói chuyện, Tề Hầu liền từ phòng bên cạnh đi ra, thoạt nhìn là vừa đi dùng bữa sáng. Thấy được Ngô Củ, hắn cười nói:

"Nhị ca đổi y phục rồi?"

Hắn nói, đôi mắt hổ hơi hơi nheo lại, trên dưới đánh giá một chút. Trang phục này ôm sát thân thể hoàn toàn hiển lộ ra dáng người. Eo nhỏ có một loại anh khí phi thường đĩnh bạt, lại có khí chất văn nhân nho nhã, thật sự là tuấn dật nói không nên lời.

Tề Hầu đánh giá Ngô Củ, cuối cùng chỉ là cười nói:

"Đồ ăn sáng đã chuẩn bị, nhị ca mau dùng bữa đi."

Ngô Củ chắp tay cảm tạ Tề Hầu, liền chuẩn bị đi dùng bữa. Công tử Nguyên nghe nói còn chưa có dậy, vẫn ở trong phòng ngủ. Tề Hầu đã dùng bữa sáng, nên trở về phòng, chỉ còn lại có Ngô Củ, Thiệu Hốt, Đông Quách Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng đi dùng bữa.

Mấy người đi vào ngồi xuống chỗ, mỗi người một bàn đồ ăn. Đừng thấy là ở bên ngoài, đồ ăn sáng vẫn phi thường phong phú, cũng không hề giảm.

Mọi người ngồi xuống, Tử Thanh đứng ở một bên hầu hạ. Ngô Củ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:

"Tử Thanh, ngươi đã canh một đêm, nơi này cũng không có người khác, ngươi ngồi xuống cùng nhau dùng bữa đi."

Tử Thanh đương nhiên không dám, chối từ. Bất quá ngay cả Công Tôn Thấp Bằng cũng nói:

"Ngươi ngồi đi, không có gì cả. Công tử của ngươi thật sự là người thân thiện. Ta chưa có gặp qua Công tử nào cùng tiểu đồng dùng bữa đâu."

Tử Thanh nghe nói, cúi đầu, đôi mắt đảo quanh, cuối cùng bởi vì Ngô Củ kiên trì, cho nên đành phải chậm rãi đi lấy một bàn nhỏ cùng ngồi xuống ăn.

Sắc mặt Thiệu Hốt có điểm dị thường, thời điểm ăn hai ba lần liếc mắt nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ bị hắn nhìn cũng không để ý, sau đó ánh mắt hai người chạm nhau, Ngô Củ cảm thấy Thiệu Hốt quái quái. Ngô Củ đem muỗng buông xuống, nhìn về phía Thiệu Hốt, cười nói:

"Triệu sư phó làm sao vậy? Trên mặt Củ có cái gì sao?"

Thiệu Hốt vừa nghe, sợ tới mức trực tiếp ném cái muỗng, rồi vội vàng tiếp, kết quả không tiếp được. Ngược lại "vèo" một tiếng, cái muỗng trực tiếp rơi vào cái đĩa của Đông Quách Nha.

Đông Quách Nha một trận bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn nhìn cái đĩa. Canh bên trong đĩa bị muỗng của Thiệu Hốt làm bắn ra, suýt nữa làm hắn một thân ướt sũng.

Thiệu Hốt nhanh nói:

"Xin lỗi, xin lỗi!"

Hắn nói cũng lấy ra một cái khăn lau cho Đông Quách Nha. Đông Quách Nha bất đắc dĩ bỏ qua tay hắn, nói:

"Đừng lau."

Thiệu Hốt bĩu môi, thu hồi tay. Công Tôn Thấp Bằng cười ha ha nói:

"Hai vị Thứ tử tình cảm thật tốt."

Thiệu Hốt giống bị nghẹn trứ. Đêm qua Công tử Củ cũng nói hắn cùng Đông Quách Nha tình cảm tốt. Hôm nay lại có người nói như vậy. Thiệu Hốt không cảm thấy vậy. Hắn cùng tên thư sinh nghèo kiết xác hủ lậu này là hoàn toàn không hợp.

Tử Thanh chạy nhanh đi dọn dẹp, cũng bưng một mâm mới lên, lúc này mọi người mới một lần nữa ngồi xuống dùng đồ ăn sáng.

"Thiệu sư phó, Củ rốt cuộc làm sao?"

Thiệu Hốt ho khan một tiếng, có chút chần chừ nói:

"Công tử...... Công tử đêm qua ngủ thế nào?"

Ngô Củ có chút kỳ quái nhìn qua, cảm thấy lời này sao giống Tề Hầu đã hỏi, nhưng Ngô Củ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Cũng ngon."

Thiệu Hốt ho khan hai tiếng. Hắn sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì sáng sớm liền nhìn thấy Công tử Củ nằm ở trong lòng Tề Hầu. Hai người có tư thế thân mật ôm nhau mà ngủ, cho nên Thiệu Hốt mới hỏi ngủ thế nào. Hắn nào biết Công tử Củ nói cũng ngon, đúng là không dám tin. Bất quá hắn cũng không nói cái gì nữa, liền cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Ngô Củ đầu tiên là bị Tề Hầu dùng thái độ ái muội làm thấy rất kỳ quái, lúc sau lại bị Thiệu Hốt tỏ ra ba phải cái nào cũng được làm thắc mắc.

Thiệu Hốt nói như vậy, Công Tôn Thấp Bằng không biết tình huống, tức khắc xoa thái dương, mặt buồn rầu nói:

"Nói đến đêm qua thật là...... Ai nha..."

Hắn nói như vậy, sắc mặt Đông Quách Nha cũng không tốt lắm. Thiệu Hốt vừa nghe, lúc này mới phát hiện hôm nay Đông Quách Nha hình như rất trầm mặc, phía dưới đôi mắt có một mảnh đen, hoá ra là không ngủ ngon. Hắn phát hiện thì ra Đông Quách Nha ngủ không đủ liền tương đối lãnh đạm.

Ngô Củ trêu ghẹo nói:

"Đại Tư Hành không có quen chỗ sao?"

Công Tôn Thấp Bằng xua tay nói:

"Đại Hành Nhân đừng trêu ghẹo Thấp Bằng. Sao nói là ta không quen chỗ? Ai nha, Đại Hành Nhân thật sự cũng tưởng tượng không ra đâu, không tin cứ hỏi Đông Quách tiên sinh."

Đông Quách Nha vẫn cứ rất trầm, không nói chuyện chỉ cúi đầu ăn cơm. Thiệu Hốt thấy hắn như vậy đột nhiên có hứng thú, đôi mắt nhìn chằm chằm cẩn thận đánh giá Đông Quách Nha. Bị hắn nhìn chằm chằm, Đông Quách Nha ngẩng đầu lên cũng liếc mắt một cái. Thiệu Hốt cười cười, nói:

"Rốt cuộc là sao?"

Đông Quách Nha không nói chuyện, chỉ lo ăn cơm. Công Tôn Thấp Bằng nói:

"Hây, tất nhiên vì Đông Quách tiên sinh là người văn nhã nên nói không nên lời rồi. Dù Thấp Bằng là người lỗ mãng cũng khó có thể mở miệng."

Ngô Củ cùng Thiệu Hốt nghe bọn họ nói không nên lời, càng tò mò, ngay cả Tử Thanh cũng có chút tò mò. Ngô Củ nghĩ thầm.

Mình cùng Thiệu Hốt ở chung Tề Hầu cũng không có thở ngắn than dài. Công Tôn Thấp Bằng và Đông Quách Nha là ở cùng Công tử Nguyên. Công tử Nguyên có thể đuổi bọn họ khỏi phòng sao?

Trên thực tế, Ngô Củ nghĩ quá đơn giản, nếu thật sự Đông Quách Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng bị đuổi ra khỏi phòng còn dễ chịu. Công Tôn Thấp Bằng rốt cuộc nhỏ giọng nói:

"Hôm qua ban đêm Công tử Nguyên cũng không biết từ nơi nào tìm tới một tự nhân, sau đó...... sau đó......"

Gương mặt chữ điền của Công Tôn Thấp Bằng thế nhưng có điểm hồng, khó có thể mở miệng. Đông Quách Nha lúc này đem cái muỗng ném lên bàn, lạnh căm căm nói:

"Công tử Nguyên cùng tự nhân ở trong phòng lăn lộn cả đêm, hừng đông mới đi ngủ."

Ngô Củ tức khắc ngây ngẩn cả người, không tiêu hóa được.

Công tử Nguyên cùng một tự nhân lăn lộn?! Cùng với thái giám lăn lộn thì sao?

Ngô Củ cũng không phải học chuyên về lịch sử, cũng sẽ không cố ý đi tìm tòi chuyện xấu gì đó. Đừng nhìn Ngô Củ ngày thường có vẻ thành thạo, kỳ thật đối với phương diện này kỳ thật rất trì độn. Ở cổ đại trong cung đình, thái giám làm loạn kỳ thật cũng không thiếu, đừng nói Công tử cùng thái giám, ngay cả hậu cung cùng thái giám chỗ nào cũng có.

Thiệu Hốt nghe xong, vẻ mặt khinh thường. Sắc mặt Đông Quách Nha thực đen, trách không được hôm nay u ám như vậy, nguyên nhân cả một đêm không ngủ, còn phải nghe Công tử Nguyên cùng tự nhân làm việc xấu xa, sao có thể cao hứng được.

Thiệu Hốt, Đông Quách Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng đang chờ Công tử Củ nói cái gì đó. Ba người nghiêng đầu lại thấy vẻ mặt ngây thơ, ngơ ngác...

Công Tôn Thấp Bằng sửng sốt vài giây, lúc này mới nói:

"Hay là...... hay là dùng bữa đi."

Ngô Củ tiêu hóa một trận, lúc này mới minh bạch. Nguyên do đêm qua Công tử Nguyên tìm một tự nhân mang vào phòng, cũng không kiêng dè hai người Công Tôn Thấp Bằng cùng Đông Quách Nha, lăn lộn tới hừng đông mới ngủ.

Ngô Củ thật là bội phục Công tử Nguyên. Dù Đông Quách Nha chỉ là Thiếu Thứ tử, nhưng Công Tôn Thấp Bằng chính là Đại Tư Hành, Thượng khanh của Tề Quốc. Nói về cấp bậc, hắn cũng là quan nhất phẩm nòng cốt của triều đình. Hắn là người ủng hộ Tề Hầu đăng cơ, có công rất lớn. Công tử Nguyên thế nhưng không bỏ hắn ở trong mắt. Công Tôn Thấp Bằng là người tương đối thành thật, không thích nói xấu người khác. Nếu là người khác, tất nhiên đã sớm chạy đến chỗ Tề Hầu cáo trạng.

Đôi mắt Ngô Củ xoay chuyển rất là linh động, nở nụ cười giảo hoạt.

Không biết vì sao, Thiệu Hốt nhìn thấy Công tử Củ như vậy cảm thấy có chút rét run.

Ngô Củ lúc này đích xác có suy nghĩ xấu. Kỳ thật chuyện Công tử Nguyên căn bản không cần Ngô Củ ra tay, cũng không cần người khác đi cáo trạng. Bởi vì trong những người ở đây, có một tâm phúc của Tề Hầu. Không phải Công Tôn Thấp Bằng, mà là tiểu đồng Tử Thanh.

Tử Thanh là quân cờ bí mật của Tề Hầu. Tử Thanh mới vừa rồi cũng nghe thấy Công tử Nguyên cùng một tự nhân lăn lộn cả đêm. Việc này Tử Thanh khẳng định sẽ bẩm báo cho Tề Hầu.

Ngô Củ nghĩ như vậy, bưng lên cái ly uống một ngụm nước, che giấu nụ cười.

Như thế tựa hồ trở nên thú vị rồi!

Mọi người ăn sáng xong, chuẩn bị một chút đồ vật liền xuất phát. Ngô Củ cố ý sai Tử Thanh đi ra ngoài trong chốc lát. Tuy rằng lần trước Tử Thanh đã bị phát hiện, nhưng dựa vào tính cách của Tử Thanh, khẳng định vẫn sẽ đi bẩm báo cho Tề Hầu.

Quả nhiên không ngoài Ngô Củ sở liệu. Tử Thanh liền thừa dịp này chạy đi gặp Tề Hầu bẩm báo. Tề Hầu vốn tưởng rằng Tử Thanh tới bẩm báo về Công tử Củ, trên mặt còn mang theo hứng thú mỉm cười. Kết quả nghe xong Tử Thanh bẩm báo, sắc mặt hắn liền u ám, ánh mắt lạnh căm căm, nói:

"Cô đã biết."

Mọi người chuẩn bị xong, Tề Hầu từ trong phòng đi ra, biểu tình đã không còn cười tủm tỉm, mà phảng phất trời sắp mưa. Hắn híp mắt nhìn lướt qua mọi người, nói:

"Công tử đâu?"

Hắn vừa hỏi, những người khác cũng không dám nói chuyện. Ngô Củ đứng ở một bên cúi đầu, mím miệng, bất quá không phải giả thâm trầm, mà là khắc chế ý cười.

Tử Thanh thật sự đi "cáo trạng". Công tử Nguyên thảm rồi!

Ngô Củ rất vui lòng xem trò vui.

Mọi người cũng không dám nói chuyện, Tề Hầu nói:

"Thấp Bằng, ngươi nói đi."

Công Tôn Thấp Bằng bị điểm danh, đành phải căng da đầu nói:

"Công tử...... Công tử hôm qua thức khuya... cho nên...... còn ngủ."

"À"

Công Tôn Thấp Bằng nói vừa xong, Tề Hầu lập tức cười lạnh một tiếng. Mọi người không hẹn mà cùng đồng thời rùng mình, cũng không dám lên tiếng. Tề Hầu đột nhiên phất tay áo, xoay người đi, bước nhanh đến phòng Công tử Nguyên.

Những người khác đều sững sờ. Ngô Củ vỗ Thiệu Hốt một cái, nói:

"Đi."

"Đi...... Đi làm gì?"

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Tất nhiên đi xem chuyện vui."

"......"

Thiệu Hốt lần đầu tiên vô ngữ.

Thì ra Công tử thích xem chuyện vui? Ta còn tưởng rằng Công tử chỉ thích thanh tĩnh chứ!

Tề Hầu bước nhanh đến trước cửa, nói với Hổ Bí Quân canh gác.

"Đẩy cửa ra"

Hổ Bí Quân không dám do dự, trực tiếp đẩy cửa.

"Ầm!!!"

Người bên trong hô to một tiếng, giống như bị đánh thức.

"Ai đó!? Quấy rầy bản Công tử nghỉ ngơi. Muốn chết sao!?"

Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa trực tiếp cười ra tiếng, vội vàng che miệng mình, ho khan một tiếng che giấu thất thố.

Tề Hầu hiện giờ sắc mặt đã đen thành đáy nồi, hơn nữa là loại đáy bị đốt qua nhiều năm, tuyệt đối không phải nồi mới. Cơ trên mặt đều rung lên, thoạt nhìn là phẫn nộ tới cực điểm rồi.

Tề Hầu bước vào. Công tử Nguyên kiêu ngạo la lên, rồi đột nhiên liền im bặt, ngay sau đó là tiếng kêu của một tự nhân đầy sợ hãi.

"A"

Công tử Nguyên hoảng sợ hô to:

"Quân...... Quân phụ...... Ngài sao......"

Ngô Củ nghe bên trong có tiếng thét chói tai, duỗi tay xoa xoa lỗ tai, phất tay nói:

"Ta về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, chuẩn bị xuất phát lại kêu ta."

Thiệu Hốt nhìn Ngô Củ lắc lư đi trở về phòng, tức khắc lại là một trận vô ngữ.

Kỳ thật Ngô Củ lựa chọn chính xác, bởi vì chuyện của Công tử Nguyên xử lý thời gian không ngắn. Thời điểm bọn họ xuất phát cũng không có nhìn thấy Công tử Nguyên. Nghe nói Công tử Nguyên đã bị Tề Hầu trói gô, phái người đưa về Tề quốc quỳ sám hối trước mặt bài vị tổ tiên.

Thời điểm xuất phát là gần chính ngọ. Sắc mặt Tề Hầu vẫn âm u như cũ.

Mọi người chuẩn bị ngựa cùng lương khô đầy đủ. Nếu may mắn, hôm nay có thể tìm được Tào Mạt, thì chỉ ăn cơm trưa ở trên núi. Nếu bất hạnh, hôm nay không thể tìm được Tào Mạt, không biết phải xuống núi ở nhà dân, hay phải ở trên núi ăn ngủ ngoài trời. Nên cần chuẩn bị đầy đủ.

Tề Hầu ngồi trên lưng ngựa đầu ngẩng cao, tay cầm cương điều khiển ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Bởi vì trên núi không có biện pháp đi xe, cho nên Ngô Củ cũng phải cưỡi ngựa. Cái này làm khó Ngô Củ một chút.

Đời trước kỳ thật Ngô Củ cũng có học cưỡi ngựa bởi vì xã giao. Cưỡi ngựa ở hiện đại là một loại hình vận động cao nhã, cũng không phải làm công cụ di chuyển. Ngô Củ cũng không giỏi cưỡi ngựa, chỉ là từng có vài lần kinh nghiệm, hơn nữa vẫn là vì để nói chuyện làm ăn, cũng không thường luyện tập. Hiện tại phải cưỡi ngựa đi đường, có điểm như không trâu bắt chó đi cày.

Trên đường đi, Ngô Củ đều ngồi Truy Xa, đột nhiên đổi thành cưỡi ngựa, đặc biệt lại là đi đường núi, Ngô Củ có chút ứng phó không nổi.

Ngô Củ cầm cương ngựa, lưng thẳng tắp, eo dùng sức, cả người đều có chút cứng đờ. Bất quá dáng người Ngô Củ tinh tế tuấn dật, cứng đờ cũng thập phần đẹp mắt.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tề Hầu lại rất tốt.

Công Tôn Thấp Bằng đi đầu mở đường. Nơi đây là núi sâu, lại là giữa hè, cây cối sinh trưởng nhanh nên rất rậm rạp. Công Tôn Thấp Bằng ruổi ngựa ở đằng trước, dùng trường kiếm chém cây cối mở lối.

Ngô Củ đi ở ngay sau Tề Hầu, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa không tốt lắm, hơn nữa ngựa có chút giở chứng, vừa đi vừa dừng, còn điên điên. Dần dần Ngô Củ tuột lại phía sau. Đông Quách Nha đi sau Ngô Củ, đi cuối cùng là Thiệu Hốt. Kết quả Ngô Củ bị Đông Quách Nha vượt qua, suýt nữa cũng bị Thiệu Hốt vượt mặt.

Thiệu Hốt thấy trên trán Công tử Củ đều là mồ hôi, còn tưởng rằng thân mình Công tử Củ suy yếu không chịu nổi xóc nảy, liền nghe Công tử Củ nhỏ giọng nói:

"Thiệu sư phó......"

Thiệu Hốt kỳ quái hỏi.

"Công tử làm sao vậy?"

Ngô Củ có chút ngượng ngùng, nói:

"Thiệu sư phó có thể cho Củ đi cùng không? Con ngựa này......"

Thiệu Hốt lúc này mới phát hiện Công tử Củ có chút bất kham. Mặt hắn lập tức xanh, lẩm bẩm nói:

"Công tử, Thiệu Hốt......"

Ngô Củ không nghe rõ hắn nói cái gì, cũng không biết Thiệu Hốt có ý đối với mình. Thiệu Hốt lại hoàn toàn biết nếu mình cùng Công tử Củ cưỡi chung một con ngựa không chỉ là tra tấn, quả thực là muốn mạng hắn. Thiệu Hốt bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp kia, tức khắc tự phỉ nhổ mình.

"Như vậy đi, ngựa của Công tử có chút khó điều khiển, hay chúng ta đổi cho nhau."

"Đổi được sao?"

Thiệu Hốt gật đầu nói:

"Được, được."

Ngô Củ lập tức cười, nói:

"Vậy tốt quá, đa tạ Thiệu sư phó."

Thiệu Hốt suýt nữa lại bị nụ cười kia làm hoa mắt, lập tức xua tay nói:

"Không...... Không cần cảm tạ."

Hai người phía sau đang làm động tác nhỏ. Tề Hầu đi ở đằng trước quay đầu lại muốn nói chuyện, kết quả không thấy được Công tử Củ, nhìn kỹ phát hiện Công tử Củ đang cùng Thiệu Hốt nói chuyện.

Hai người vừa muốn trao đổi ngựa, Công Tôn Thấp Bằng đã nhanh chóng đến, nói:

"Đại Hành Nhân, Quân thượng mời ngài qua đó."

Ngô Củ vừa nghe, vội vàng xuống ngựa, bước nhanh qua, khom người hành lễ nói:

"Quân thượng."

Tề Hầu đã xuống ngựa, ngồi trên tảng đá, tựa hồ muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút rồi lại tiếp tục đi. Bởi vì thời tiết nóng, Tề Hầu cũng ra mồ hôi. Tự nhân đưa tới một cái khăn. Tề Hầu duỗi tay tiếp nhận, cũng không có lau cho mình, mà là cười nói:

"Nhị ca ra rất nhiều mồ hôi."

Hắn nói xong, đột nhiên đứng dậy, giơ tay dùng khăn nhẹ nhàng lau trán cùng gương mặt Ngô Củ.

Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu đột nhiên "động tay động chân". Trong nháy mắt đồng tử đột nhiên co rụt lại, Ngô Củ thấy căng thẳng. Cái loại cảm giác như đột nhiên có gió lạnh quét qua lưng, đáng sợ đến run rẩy. Tuy rằng so với hai lần trước tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cứ không thể nhẫn nại.

Cổ họng Ngô Củ nhanh chóng cuồn cuộn.

"Ụa"

Ngô Củ đột nhiên che lại miệng mình, nhanh chóng quay đầu nôn khan.

Công Tôn Thấp Bằng không biết đã xảy ra sự tình gì, vội vàng nói:

"Y quan, y quan!"

Tề Hầu chỉ là dùng khăn tay giúp lau mồ hôi, Công tử Củ lại phản ứng lớn như thế. Tề Hầu bởi vì chuyện Công tử Nguyên tính tình đã không tốt, hiện giờ sắc mặt càng âm u hơn.

Ngô Củ che miệng một chút, áp chế cảm giác buồn nôn ghê tởm, mặt đầy mồ hôi. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Tề Hầu nhìn mình, Ngô Củ trong lòng "lộp bộp", vội vàng xin tội.

"Củ thất lễ, thỉnh Quân thượng trách phạt."

Sắc mặt Tề Hầu vẫn cứ u ám, bất quá cười một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Đường núi khó đi, nhị ca một đường bôn ba mệt nhọc, khó ở cũng là không thể tránh được, nhị ca tạm nghỉ một chút."

Tề Hầu tìm bậc thang, nói thành bôn ba mệt nhọc gây ra khó ở. Ngô Củ vừa lúc có bậc thang, vội vàng cảm tạ Tề Hầu, sau đó chậm rãi ngồi ở một bên.

Ngô Củ ngồi xuống, Tề Hầu nói người rót một ly nước, cười tủm tỉm đưa cho Ngô Củ. Ngô Củ cẩn thận tiếp nhận, tránh đụng tới ngón tay Tề Hầu, thoạt nhìn rất cung kính, nói:

"Tạ ơn Quân thượng."

Tề Hầu đưa ly nước, cũng không đi, mà ngồi ở bên cạnh Ngô Củ. Hai người thật sự gần, cơ hồ không có khe hở mà không có chạm vào nhau.

Ngô Củ chỉ là cảm giác được trên người nổi da gà, có chút mất tự nhiên, muốn dịch ra một chút ngồi xa một ít. Bất quá ở ngay lúc này, Tề Hầu cười một tiếng, thấp giọng nói:

"Đêm qua nhị ca ngủ ở trong lòng ngực ta, sao không thấy ghét bỏ?"

Ngô Củ trong nháy mắt có điểm ngốc, không minh bạch Tề Hầu là có ý tứ gì. Bất quá Tề Hầu cũng không cho thời gian suy xét, thực mau đã đứng dậy đi đến cùng Công Tôn Thấp Bằng nghiên cứu bản đồ.

Ngô Củ ngồi dưới đất, đôi mắt nhanh chóng đảo một vòng. Đêm qua đích xác ngủ ở trên giường, nhưng Ngô Củ nhớ mình luôn có tư thế ngủ tốt, hẳn là không có khả năng phát sinh chuyện như vậy?

Bất quá sáng sớm nay khi Ngô Củ tỉnh lại, Tề Hầu đã không còn trên giường nữa. Nhớ đến Tề Hầu cười tủm tỉm hỏi mình ngủ ngon không, lại liên tưởng đến Thiệu Hốt hỏi ngủ thế nào... Ngô Củ đột nhiên trong lòng cả kinh.

Chẳng lẽ là thật?

Tưởng tượng đến đây, Ngô Củ tức khắc cảm giác căng thẳng. Thật sự khó có thể tưởng tượng mình ngủ ở trong lòng Tề Hầu thế nào. Ngô Củ vội vàng bưng cái ly uống cạn nước, muốn áp chế yết hầu cuồn cuộn. Kết quả Ngô Củ sặc một chút, ho khan ra.

"Khụ!"

Tử Thanh vội vàng đưa khăn, nói:

"Công tử, ngài uống chậm một chút."

Ngô Củ kinh hãi dùng khăn che lại miệng mình ho khan, có chút chột dạ liếc mắt nhìn Tề Hầu. Nào biết vừa nhấc mắt, thế nhưng cùng Tề Hầu đối diện. Tề Hầu cười tủm tỉm nhìn qua, Ngô Củ vội vàng đem ánh mắt nhìn một bên, che lại miệng nôn khan.

Thiệu Hốt thấy sắc mặt Công tử Củ trở nên trắng, nói:

"Công tử, ngài không có việc gì chứ?"

Ngô Củ lắc lắc đầu, nói ho khan thôi, lại uống một ly nước, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Tề Hầu cùng Công Tôn Thấp Bằng nhìn bản đồ, kỳ thật hắn vẫn luôn dùng dư quang liếc Ngô Củ. Ngô Củ khi tiếp xúc thân thể cùng Thiệu Hốt và Tử Thanh đều không có cái gì khác thường, điểm này làm sắc mặt Tề Hầu càng thêm khó coi, ánh mắt cũng có chút phát trầm.

Công Tôn Thấp Bằng không biết mình có nói sai cái gì, dù sao ngữ khí Tề Hầu thật sự không tốt, liền nghe Tề Hầu âm trầm nói:

"Khởi hành."

Công Tôn Thấp Bằng vội vàng đỡ Tề Hầu lên ngựa, truyền lệnh khởi hành.

Ngô Củ cùng Thiệu Hốt đổi ngựa. Tuy rằng rất muốn đi bộ, cũng không muốn cưỡi ngựa, nhưng đi bộ theo không kịp mọi người, Ngô Củ vẫn phải lên ngựa. May mà đi nửa canh giờ, phía trước cây cối quá mức với rậm rạp, ngựa rất khó đi qua, mọi người đành phải xuống ngựa đi bộ, như thế đúng ý Ngô Củ.

Ngô Củ xoay người xuống ngựa. Mặt trời đã lên cao, Ngô Củ dùng ngón trỏ kéo cổ áo, đem cổ áo mở rộng một ít. Nhưng cũng không có cảm giác được mát mẻ, gió nóng thổi qua lại làm cả người run lên.

Ngô Củ mệt, cảm giác thân mình rã rời, cổ họng có cảm giác khó chịu.

Sau này cần rèn luyện nhiều hơn, bằng không còn chưa làm được gì thật sự đã hỏng việc.

Những người khác thể lực đều không tồi, ngay cả văn nhân như Đông Quách Nha hay tiểu đồng Tử Thanh cũng có thể lực hơn Ngô Củ quá nhiều.

Tử Thanh thấy sắc mặt Công tử nhà mình đỏ au, tràn ngập không bình thường, vội vàng nói:

"Công tử, Tử Thanh đỡ ngài."

Ngô Củ nhìn nhìn dáng người Tử Thanh, so với mình lùn hơn nửa cái đầu. Hắn mới mười hai tuổi, còn chưa có phát triển hoàn toàn, mặt bầu bĩnh như trứng ngỗng, cằm nhòn nhọn, dáng người cũng phi thường mảnh mai. Ngô Củ nhanh vẫy vẫy tay, nói:

"Không cần, không sao."

Tề Hầu nghe được giọng nói, thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn. Hắn vừa muốn nói nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên nghe được tiếng ca từ nơi xa truyền đến.

Tiếng ca phi thường lảnh lót cao vút, mang theo cảm giác tang thương. Lực xuyên thấu rất mạnh, tất cả mọi người đều nghe thấy, trong lúc nhất thời đột nhiên ngừng thở. Bọn họ đi thời gian dài như vậy, lần đầu tiên nghe được tiếng người, tức khắc đều kinh hỉ đan xen.<HunhHn786>

Công Tôn Thấp Bằng kinh hỉ nói:

"Quân thượng, thật sự có người. Có thể là Tào tiên sinh?"

Tề Hầu nâng lên tay, nói:

"Trước đừng lộ ra thân phận."

Công Tôn Thấp Bằng nhanh gật đầu chắp tay nói:

"Dạ."

Ngô Củ cũng nghe thấy tiếng ca, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình mệt mỏi nên có ảo giác, nhưng cẩn thận nghe tiếng ca tựa hồ hát cái gì ".... Không gặp nhau...... Không tới hoàng tuyền cũng không gặp nhau......"

Ngô Củ vừa nghe, đột nhiên thân mình run lên. Đúng là quá trùng hợp, trong hồ dưới chân núi nhặt được cục đá khắc lời này, hiện giờ bọn họ vào núi, có người hát lời này.

Ngô Củ thấy sắc mặt Tề Hầu chậm rãi lạnh xuống, trong lòng có chút bồn chồn, vội vàng nói:

"Quân thượng, Củ xin lệnh đi trước nhìn một cái."

Tề Hầu nhàn nhạt nói:

"Đại Hành Nhân xin cứ tự nhiên, ta hiện tại là Chủ thư của Đại Hành Nhân."

Ngô Củ biết Tề Hầu không muốn tùy tiện lộ ra thân phận, liền chuẩn bị đi trước nhìn một cái. Xa xa còn có âm thanh đốn cây.

"Bang! Bang! Bang!"

Ngô Củ muốn đi xem, Thiệu Hốt lập tức nói:

"Công tử, ta đi theo ngài."

Thiệu Hốt có võ nghệ, Ngô Củ liền gật gật đầu.

Đông Quách Nha nghe được tiếng ca, tự nhiên minh bạch ý tứ, trong lúc nhất thời đối với người này rất có hứng thú, cũng xin đi theo. Vì thế chỉ còn lại Công Tôn Thấp Bằng cùng Hổ Bí Quân bảo vệ Tề Hầu.

Tử Thanh cũng đi theo Ngô Củ, bốn người đi về phía trước.

Đi không bao xa, tiếng ca càng to, âm thanh chặt cây cũng hết sức rõ ràng.

Mọi người theo tiếng ca đi về phía trước, thực mau liền thấy được bóng người. Một người nam nhân có thân hình cao lớn, đứng ở trong rừng đốn cây. Bộ dáng của hắn phi thường kỳ quái, đầu thúc ngọc quan, mình lại trần trụi. Một thân cơ bắp màu đồng, theo động tác chặt cây nhanh chóng lộ ra.

Người trẻ tuổi kia thật ra chẳng mặc cái gì cả. Tử Thanh nhìn thấy vội vàng che lại đôi mắt, nói:

"Người này sao không mặc xiêm y!"

Người trẻ tuổi kia tựa hồ nghe được lời Tử Thanh nói. Hắn nghiêng đầu nhìn hướng bọn họ, ngay sau đó nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục chặt cây. Động tác phi thường thành thạo, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, phi thường có lực.

Người trẻ tuổi kia vừa quay đầu lại, Ngô Củ liền thấy rõ ràng dung mạo. Hắn tuyệt đối chưa đến ba mươi tuổi, nhìn rất là trẻ, cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu mà thôi. Thân hình cao lớn cơ bắp cuồn cuộn mà không có vẻ thô, ngược lại để lộ ra một loại dã tính cùng văn nhã. Khuôn mặt cương nghị đoan chính, không thể nói tuấn tú, nhưng tuyệt đối không khó coi, cũng không thể nói dung mạo bình thường. Bởi vì hắn toát ra khí chất khó ai có thể so sánh.

Người trẻ tuổi vẫn chặt cây, miệng ngâm nga bài hát kia, đảo đi đảo lại chỉ một câu.

Ngô Củ cẩn thận đánh giá người này.

Cục đá trong hồ nước, còn có lời ca tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Nếu thật sự đoán không sai, thì người trẻ tuổi trước mắt thoạt nhìn có chút kỳ quái này chính là Tào Mạt. Chẳng lẽ cục đá trong hồ là Tào Mạt cố ý chuẩn bị? Tào Mạt sao biết Tề Hầu muốn tới nơi này?

Người trẻ tuổi kia chỉ nhìn thoáng qua liền không để ý tới bọn họ, thực chuyên tâm đốn cây. Ngô Củ đánh giá một phen, rốt cuộc đi tới vài bước, cung kính chắp tay nói:

"Vị này chính là Tào Mạt, Tào tiên sinh?"

Người trẻ tuổi không để ý tới Ngô Củ, thoạt nhìn cực kỳ ngạo mạn, phảng phất Ngô Củ còn không có quan trọng bằng cái rìu trong tay hắn.

Tử Thanh vừa thấy, có chút tức giận nói:

"Này! Tiều phu, Công tử nhà ta cùng ngươi nói chuyện đó!"

Động tác chặt cây đột nhiên liền dừng lại, người trẻ tuổi quay đầu, lúc này rất có hứng thú nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt lướt qua từng người. Ngay sau đó người trẻ tuổi ném rìu ra. Ngô Củ hoảng sợ. Cái rìu nhanh chóng ném tới, nện ở phía trước chân Tử Thanh một chút. Nếu không phải Tử Thanh phản ứng mau, lui về phía sau một bước, chỉ sợ đã nện ở trên chân hắn.

Tử Thanh hoảng sợ, vừa muốn tức giận, người trẻ tuổi kia đã mở miệng. Đôi tay ôm cánh tay, nâng cằm, có chút ngạo mạn, lại phi thường chắc chắn mở miệng nói:

"Ngươi là người tập võ, tới thay ta đốn cây."

Tử Thanh lại bị hoảng sợ, con ngươi co rụt lại, căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Ngô Củ, vội vàng nói:

"Ngươi nói bậy gì đó, ta là tiểu đồng, sao biết võ?"

Người trẻ tuổi chỉ là cười một tiếng, chắc chắn lặp lại.

"Ngươi là người tập võ, tới thay ta đốn cây."

Tử Thanh nhìn chằm chằm cái rìu nện ở trước chân, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đều nhanh chóng quay đầu nhìn Tử Thanh. Tử Thanh có cảm giác giống như mình không có mặc xiêm y. Không, cũng không phải không có mặc xiêm y, mà là bản thân mặc chỉnh tề, lại bị cái người kỳ quái này lột sạch trong nháy mắt, trần truồng lỏa lồ ở trước mặt mọi người. Tử Thanh nuốt nuốt vài lần, cơ bắp đều rung động, không nói gì.

Ngô Củ nhìn thoáng qua Tử Thanh, thực tự nhiên cười, nói:

"Tiên sinh cớ gì khó xử một đứa nhỏ?"

Người trẻ tuổi cười cười, tựa hồ cảm thấy Ngô Củ nói có lý.

"A? Cũng được, ta đây thay đổi chủ ý, ta không cần một đứa nhỏ thay ta đốn củi......"

Hắn hất cằm, cười có chút đường hoàng, nói:

"Ngươi này không tồi, kêu hắn tới giúp ta đốn củi."

Ngô Củ sửng sốt, theo tầm mắt người trẻ tuổi nhìn lại. Tề Hầu không biết từ khi nào đã đi tới, đang đứng ở phía sau bọn họ khoảng mười bước. Người trẻ tuổi thái độ thực đường hoàng ôm cánh tay nhìn Tề Hầu.

Trong lòng Ngô Củ căng thẳng, mắt thấy Tề Hầu cười tủm tỉm, không nhanh không chậm đi tới. Biểu tình vân đạm phong khinh, nhưng mà Tề Hầu không hề bình tĩnh. Bộ dáng này của hắn chỉ là lừa gạc mà thôi, kỳ thật bên ngoài càng bình tĩnh trong lòng càng là sóng to gió lớn, chỉ sợ trước mắt đã tức giận tới cực điểm rồi.

Tề Hầu chậm rãi đi tới trước mặt Ngô Củ, sau đó đột nhiên cong lưng, thong thả nhặt cái rìu. Cái rìu kéo trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.

Khi Tề Hầu nhặt cái rìu, người trẻ tuổi cười một tiếng, cười thực ngạo mạn, nói:

"Không, đừng dùng rìu, rìu quá nặng, ngươi lại không có kinh nghiệm đốn củi, ngươi muốn chặt tới khi nào?"

Tề Hầu trên má hơi hơi run một chút, bất quá vẫn cười, chỉ là ý cười biến thành sát ý. Giọng khàn khàn trầm thấp, phảng phất ẩn chứa mưa gió sắp đến.

"Ngươi muốn như thế nào?"

Người trẻ tuổi cười, nói:

"Dùng bảo kiếm của ngươi thay ta đốn củi."

Ngô Củ nhìn bội kiếm bên hông Tề Hầu, trong nháy mắt thay người trẻ tuổi kia đổ mồ hôi. Không biết Tề Hầu rút kiếm ra khỏi vỏ, là sẽ đi chặt cây, hay là chặt bỏ đầu người trẻ tuổi. Bất quá nói thật ra, số lần Tề Hầu bị làm khó cũng không nhiều lắm, Ngô Củ có chút bội phục người trẻ tuổi cởi trần trước mắt......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi