VÔ CỦ

Mọi người chỉ là "ôi!!" một tiếng, vẫn chưa có kinh ngạc xong, sau đó liền lại "ôi!!" thêm một tiếng.

Bởi vì Công tử Củ không chỉ bới quần áo Tề Hầu ra, còn ở trước mặt mọi người "cưỡng hôn" Tề Hầu.

Nhưng mà tiếng thứ hai không khí có ý nghĩa bất đồng. Họ càng kinh ngạc, bởi vì động tác "cưỡng hôn" của Công tử Củ rất kỳ quái. Một tay Công tử Củ đỡ cổ Tề Hầu, cái tay còn lại đỡ lấy cằm Tề Hầu, khiến cho Tề Hầu mở rộng miệng ra. Nhìn như... hướng bên trong thổi khí?

Ngô Củ không quản được nhiều như vậy. Tuy rằng trên người cảm giác phi thường không thoải mái, lạnh đến mức rùng mình, tay chân đều lạnh lẽo. Hơn nữa Tề Hầu nặng như vậy, lôi hắn từ dưới nước bơi lên tiêu hao nhiều thể lực vô cùng, quan trọng nhất là thói ưa sạch sẽ của Ngô Củ sắp phát tác.

Ngô Củ vốn có tính ưa sạch sẽ, đặc biệt vẫn khó chịu đối với sự động tay động chân của Tề Hầu. Mà vừa nãy, Tề Hầu còn ói ra nước, Ngô Củ càng muốn phát tác. Cảm giác cả người nổi da gà, thế nhưng mạng người quan trọng hơn, Ngô Củ không thể không nghĩ đến mạng sống.<HunhHn786>

Nếu như Tề Hầu thật sự chết như vậy, mình cũng xem như là tội nhân thiên cổ. Dù sao Tề Hầu là nhảy xuống nước đi cứu mình mới bị sặc nước. Nếu như nói Tề Hầu qua đời thì ai tới kế vị, Tề Hầu nhiều con trai như vậy, mặc dù chưa có Trưởng tử, cũng không tới phiên mình, không chừng có người còn muốn đuổi tận giết tuyệt.

Vì rất nhiều nguyên nhân, Ngô Củ không thể thấy chết mà không cứu, vì vậy vẻ mặt như tráng sĩ chặt tay, cúi đầu đi hô hấp nhân tạo cho Tề Hầu.

Kỳ thực ở cổ đại cũng có phương pháp kích thích tim phổi thức tỉnh, bất quá phương pháp hô hấp nhân tạo cũng chưa phải quá thông dụng. Mấy người bên cạnh chẳng qua là quan chức, căn bản không phải y quan, cũng không hiểu mấy động tác đó, nhìn đến trố mắt ngoác mồm, lại sợ không dám nói lời nào.

Ngô Củ cảm giác mình hô hấp không xong, còn lấy hết sức lực thổi khí, thổi mấy lần liền choáng váng đầu hoa cả mắt, nhìn thấy Tề Hầu biến thành hai người. Khi Ngô Củ rốt cuộc thổi không nổi nữa, muốn kêu người khác lại đây thổi tiếp, Tề Hầu đột nhiên phát ra tiếng "Khụ!", ngực nhanh chóng phập phồng mạnh hơn.

Ngô Củ vừa thấy, lập tức vui mừng hiện ra mặt, nói:

"Được rồi."

Nói xong, co quắp ngồi ở một bên, mệt đến đứng lên không nổi nữa.

Những người khác vội vã vây lại bên Tề Hầu, đều muốn là người đầu tiên Tề Hầu thấy khi mở mắt. Mà Ngô Củ không có nhã hứng đó, co quắp ngồi ở một bên, cả người ướt nhẹp, dùng sức lau miệng mình, liền vội vàng nói:

"Tử Thanh, Tử Thanh..."

Tử Thanh nhanh chóng lại gần, nói:

"Công tử, ngài thế nào? Công tử, sắc mặt ngài không tốt."

Ta có thể có sắc mặt tốt được sao? Vừa nãy mạng người quan trọng, miệng đối miệng làm nhân viên cứu hộ. Hiện tại vừa nghĩ lại, cảm thấy mình lúc đó quá can đảm. Cả người đều là da gà!

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Nhanh... nhanh mang nước lại đây."

Tử Thanh thấy có chút kỳ quái, liền nghe Ngô Củ tiếp tục suy yếu nói:

"Ta muốn súc miệng."

Tử Thanh:

"..."

May mà Quân thượng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại!

Ngô Củ đem nước Tử Thanh đưa tới ngậm trong miệng.

"Ùng ục ùng ục"

Nước vừa vào miệng, cảm giác mình thực sự là giải thoát rồi, lập tức có một chút khí lực. Ngô Củ súc miệng, quay đầu nhìn người lẻ loi trên thuyền, chỉ vào Lương Ngũ mặt còn thất kinh, nói:

"Bắt hắn lại."

Công Tôn Thấp Bằng ở thuyền bên cạnh. Bởi vì thuyền diện tích có hạn, hắn không qua được thuyền Tề Hầu, vừa vặn nghe được Ngô Củ nói, hắn lập tức đáp:

"Vâng, Công tử."

Công Tôn Thấp Bằng ngay lập tức liền lệnh người chèo thuyền nhỏ xẹt qua. Lương Ngũ nghe Công tử Củ nói, trong lòng cũng kinh hoảng thất sắc. Hắn chỉ là muốn trị Công tử Củ, căn bản không nghĩ tới Tề Hầu nhảy xuống nước cứu người, suýt nữa chết đuối. Như vậy hắn chẳng phải là mất mạng sao?

Lương Ngũ muốn chạy, thế nhưng hắn cũng không biết bơi, cũng không giỏi chèo thuyền. Công Tôn Thấp Bằng rất nhanh liền qua. Hai thuyền nhỏ va chạm.

"Oành"

Tề Hầu tỉnh lại, cảm giác mình lại chết qua một lần nữa. Lần này không phải là bị chết cháy, mà là bị chết đuối. Nếu để cho Tề Hầu lựa chọn, hắn thà rằng bị thiêu chết, loại cảm giác bị chết chìm thực sự làm người ta sợ hãi, khổ sở không nói ra được.

Tề Hầu được người đỡ chậm rãi ngồi xuống, ho khan không ngừng, đem tất cả nước trong khí quản ho khan văng ra, sắc mặt cũng từ trắng bệch đỏ dần lên, cảm giác ngực đau vô cùng, như bị người đấm vài quyền.

Kỳ thực hắn đích xác bị người đấm vài quyền. Vừa mới rồi Ngô Củ cái khó ló cái khôn, ở trên ngực Tề Hầu nện như "phá đá lớn", mới đem nước tràn vào khí quản trào ra không ít. Nếu không phải như vậy Tề Hầu bây giờ còn chưa tỉnh lại đâu.

Tề Hầu ấn ấn ngực mình, không ngừng ho khan, khí tức có chút bất ổn. Đột nhiên hắn ngẩn ra, sốt ruột nói:

"Nhị ca đâu?!"

Tự nhân vội vã động viên Tề Hầu nói:

"Quân thượng, Công tử vô sự, vẫn là Công tử cứu Quân thượng!"

Tề Hầu vừa nghe, có chút ngây người. Dù sao hắn tận mắt thấy Công tử Củ rơi vào trong nước, "ùm" một tiếng liền chìm tới đáy, một cái bong bóng cũng không nổi lên. Cảm giác kia thực sự là quá đáng sợ, phảng phất có thứ gì bị cắn nuốt. Trong nháy mắt đó, Tề Hầu căn bản cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp liền nhảy vào trong nước cứu người.

Tiến vào nước, hắn mới đột nhiên nhớ tới bản thân sợ nước, cũng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì hồ nước đã nuốt chửng hắn.

Tề Hầu vừa nghe là Công tử Củ cứu mình, còn có chút mộng, rồi đẩy người vây quanh ra nhìn. Quả nhiên liền thấy Công tử Củ nằm nhoài bên thành thuyền, kỳ quái chính là... đang súc miệng.

Tử Thanh thấy Tề Hầu nhìn sang, vội vã khêu Công tử đừng súc miệng nữa. Nhưng Ngô Củ vẫn chưa có súc miệng xong. Tử Thanh vẫn luôn lắc tay. Bị quấy rầy, Ngô Củ căn bản không có cách nào súc miệng tiếp, không thể làm gì khác hơn là nhấc ống tay áo lên cà cà miệng mình, da suýt nữa bị cọ tróc.

Tề Hầu cũng không biết phương pháp chữa bệnh hô hấp nhân tạo là gì. Người bên cạnh cũng không dám nói với rằng Tề Hầu bị Công tử Củ bóp mũi còn "cưỡng hôn". Hơn nữa miệng mở thật lớn, không phải như tư thế hôn sâu sao? Nói chung hôn rất kỳ quái.

Vì vậy tất cả mọi người là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không nói lời thừa thãi, chỉ là hỏi Tề Hầu có sao không, rồi nhanh chóng chèo thuyền hướng vào bờ.

Bởi vì trên thuyền không có quần áo thừa, thế nhưng Tề Hầu cùng Công tử Củ đều ướt, bây giờ là trời thu, thổi một hơi liền lạnh xuyên tim. Ngô Củ lạnh đến hai hàm răng va vào nhau. Tề Hầu cũng cảm thấy rất lạnh. Tự nhân và Tử Thanh vội vã cởi áo ngoài khoác lên hai người.

Rất nhanh thuyền đã đến bờ. Y quan cùng mọi người nhanh chóng vây quanh Tề Hầu cùng Công tử Củ, đưa người lên xe. Trước tiên phải đổi y phục sạch sẽ, sau đó sẽ để y quan trị liệu một phen.

Tề Hầu thân thể cường tráng, hắn sinh ở Tề quốc, nuôi dưỡng ở Tề quốc, mẫu thân của hắn cũng là người phương bắc, rơi xuống nước cũng không có gì, chỉ là sặc nước mà khó chịu, thay đổi xiêm y cũng nhanh trở lại tốt hơn.

Tề Hầu thay đổi xiêm y, để người lau khô tóc. Trải qua một trận chết hụt, liền muốn nhanh chóng về dinh thự Ung thị, tốt xấu gì cũng gột rửa khó chịu trên người.

Tề Hầu thay y phục xong lại xuống xe, nói:

"Công tử Củ như thế nào?"

Liền nghe tự nhân nói:

"Hồi bẩm Quân thượng, Công tử thân thể có chút yếu. Y quan đã xem qua, nói là bệnh cũ tái phát, lại thêm nhiễm phong hàn."

Tề Hầu vừa nghe, nhất thời sửng sốt một chút, sắc mặt không tốt nói:

"Đi, đi xem xem."

Ngô Củ tiến vào xe. Tử Thanh thay quần áo, Ngô Củ liền cảm thấy cả người lười biếng không khí lực, hơn nữa đặc biệt lạnh. Mặc quần áo xong, rút phía dưới chăn không ra được. Y quan xem bệnh, cũng không cần bắt mạch liền biết đang phát sốt, sắc mặc không bình thường.

Công tử Củ người này bản thân gầy yếu. Ở cổng Lâm Tri Thành đã bị chọc tức hộc máu ngất, bị nội thương rất nặng. Kỳ thật Công tử Củ cũng không phải tức khí hộc máu ngất, mà vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng. Sống sờ sờ còn có thể bị tức mà chết, đừng nói là bị thương mạng khó có thể giữ, thì miễn bàn nặng bao nhiêu.

Ngô Củ tuy là linh hồn thay thế, nhập vào thân thể Công tử Củ. Nhưng dung mạo này cùng bộ dạng trước kia của Ngô Củ giống nhau như đúc, chỉ là thân thể gầy yếu hơn nhiều, nên vẫn là chịu khổ.

Vừa mới trong nước lạnh bơi một vòng, lại cứu Tề Hầu nên bơi vòng thứ hai, vì liền tiêu hao thể lực. Hơn nữa bọn họ ở trên thuyền một đoạn đường mới trở lại trên bờ bỏ áo ướt ra. Ẩm ướt ngấm vào cơ thể, người bình thường còn phải nhảy mũi, thì đừng nói người đã bị tổn thương như Ngô Củ.

Ngô Củ trong nháy mắt liền không chịu được, ngơ ngơ ngác ngác, ngã vào trong xe, trong đầu một mảnh hỗn độn. Tử Thanh gọi, y quan nói chuyện, tất cả Ngô Củ đều không nghe được, liền hôn hôn trầm trầm thiếp đi.

Thời điểm Tề Hầu lên xe, Ngô Củ không có ý thức, sắc mặt hiện ra đỏ không bình thường, đôi môi cũng đỏ chót. Mà khi bọn họ ra ngoài, y quan không có mang theo nhiều thuốc.

Tề Hầu sắc mặt phi thường không dễ nhìn, lạnh giọng nói:

"Mau chóng lên đường trở về. Có thể nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu."

Tử Thanh vội vã xuống xe, truyền lệnh cấp tốc trở về.

Ngô Củ căn bản không có ý thức, lạnh muốn chết. Cảm giác có người ôm mình, lập tức liền ủng qua, chui vào trong lòng ngực người nọ. Giống như đắp chăn bông, nhưng chăn này cứng một chút.

Tề Hầu ôm Ngô Củ, trong lòng quả thực loạn thành một nồi cháo. Khi nghe Công tử Củ cứu mình, kỳ thật Tề Hầu có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cũng không kinh ngạc. Trong óc nhanh chóng suy nghĩ, nháy mắt liền nghĩ đến nguyên do.

Cứu người là một loại bản năng, Tề Hầu cùng Ngô Củ đều có bản năng này. Thời điểm cứu người bọn họ lại nhanh chóng suy nghĩ rất nhiều, tỷ như có đáng giá hay không. Tề Hầu rất rõ ràng nguyên nhân Công tử Củ cứu mình, chỉ sợ cũng là bởi vì con trai mình.

Một mặt nghĩ như thế, Tề Hầu cũng có nguyên nhân vì sao cứu Công tử Củ. Tỷ như dù sao lần này Công tử Củ là đặc sứ. Đặc sứ chết ở nửa đường đi đón dâu lại bị chết đuối, truyền ra thực sự khó nghe, hơn nữa vô cùng xúi quẩy. Việc vui cũng biến thành tang sự, Chu Thiên tử có lẽ không cao hứng, vân vân....

Tề Hầu nghĩ như thế, cảm thấy mình có thể phản ứng như vậy thật ra là chính xác.

Nhưng mà cũng không biết vì sao, khi hắn ôm cái người đang nóng vù vù, chính là đang nóng sốt, tâm lý luôn cảm thấy còn có lý do khác. Thế nhưng không nghĩ ra, như cách một tầng lụa mỏng, tuy rằng rất gần lại nhìn không rõ.

Đoàn người đi đường nửa canh giờ, gấp rút chỉ còn một nửa thời gian. Xe dừng lại, Tề Hầu cũng không cần người khác, lập tức ôm ngang Ngô Củ, nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống, một đường chạy vọt vào dinh thự Ung thị. Người hầu cùng quan chức đều xem trợn tròn mắt, một đống người chạy theo ở phía sau.

Tề Hầu đem Ngô Củ đặt ở trên giường. Y quan nhanh chóng chẩn đoán, sau đó nhanh chóng chạy đi sắc thuốc. Bên trong dinh thự Ung thị hoảng loạn lung tung tùng phèo, bận rộn, mọi người đều rất nôn nóng.

Ngô Củ chính là cảm giác mình ngủ một giấc rất dài. Vừa mới bắt đầu không phải đặc biệt an ổn, sau đó liền tốt lên, cũng rất thoải mái, ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh.

Ngô Củ vừa mở mắt, Tử Thanh suýt nữa khóc, nói:

"Công tử, ngài rốt cục tỉnh rồi!"

Ngô Củ cảm thấy mình nghe một câu nói này, đã nghe được cũng chết lặng.

Làm sao mình lắm tai nạn như vậy!?

Ngô Củ nhìn chung quanh bốn phía một cái. Trong phòng có ba người, một là Tử Thanh, một người khác là tự nhân cận thân của Tề hầu, còn có Tào Mạt.

Tào Mạt thấy Ngô Củ tỉnh rồi, đối với Tử Thanh nói:

"Ngươi đừng khóc a."

Tử Thanh vội vã xoa xoa mặt, sờ môi không nói lời nào. Ngô Củ không biết mình nằm bao lâu, ngược lại cả người suy yếu vô lực, nằm đến muốn phế, giọng nói cũng khàn khàn.

"Không có chuyện gì, không chết được, đừng khóc."

Tử Thanh liền vội vàng nói:

"Công tử, đừng nói cái từ xúi quẩy."

Tào Mạt thấy Công tử Củ tỉnh rồi, chắp tay nói:

"Công tử tỉnh rồi, Mạt đi bẩm báo cùng Quân thượng."

Thì ra Tào Mạt là Tề Hầu lưu lại trong coi Công tử Củ. Thấy Công tử Củ tỉnh rồi, hắn liền lập tức đi bẩm báo. Tử Thanh cùng tự nhân là tới chăm sóc Công tử Củ. Tề Hầu chỉ lo Tử Thanh một mình chăm sóc không thoả đáng.

Ngô Củ gật gật đầu. Tào Mạt lập tức liền quay người đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tử Thanh cùng tự nhân.

Ngô Củ nằm đến phía sau lưng phải phế bỏ, nên muốn Tử Thanh lại đỡ mình ngồi dậy. Tử Thanh cùng tự nhân vội vã đi qua hổ trợ, đỡ Ngô Củ dựa vào đầu giường, còn phủ thêm áo choàng dày để tránh cảm lạnh.

Ngô Củ kỳ quái nói:

"Lúc này sao không nhìn thấy Thiệu sư phó. Không phải mỗi lần ta tỉnh lại, đều nghe thấy giọng Thiệu sư phó oang oang sao?"

Ngô Củ vừa nói như thế, Tử Thanh trên mặt có chút kỳ quái, khá là lúng túng.

Ngô Củ nói:

"Thiệu sư phó làm sao vậy?"

"Chuyện này... Thiệu sư phó... Hắn ở tại phòng chứa củi."

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Thì ra Thiệu sư phó muốn nấu cơm cho ta? Hắn thậm chí có tay nghề này?"

Tử Thanh nói:

"Không đúng, không đúng, Thiệu sư phó cùng Quân thượng đều ở tại phòng chứa củi."

Ngô Củ càng nghe càng thấy kỳ quái.

Hai người kia khi nào lại hợp tác vậy? Lúc thường Thiệu Hốt không phải coi thường nhất là Tề Hầu. Nếu như có thể, hận không thể quăng cái mặt khinh thường, vì sao bây giờ hai người đi cùng nhau, đều đến phòng chứa?

Tử Thanh thấy Công tử ngờ vực, liền vội vàng nói:

"Kỳ thực... là như thế này, Lương Ngũ bị bắt lại sau đó nhốt ở phòng chứa củi. Thiệu sư phó muốn đi thẩm vấn Lương Ngũ, vừa vặn Quân thượng cũng đi thẩm vấn Lương Ngũ."

Ngô Củ vừa nghe, nhất thời minh bạch.

Lương Ngũ đẩy mình xuống nước, Tề Hầu thành người làm chứng mục kích. Thiệu Hốt luôn luôn thiên vị mình, lúc này khẳng định đi làm khó dễ Lương Ngũ!

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Lương Ngũ chết chưa?"

Tử Thanh vừa nghe, khóe mắt giật giật, bắp thịt đều co quắp một chút.

Vì sao khẩu khí của Công tử giống như e sợ thiên hạ không loạn vậy?

Ngô Củ nói:

"Còn chưa à. Đông Quách sư phó đi khuyên can..."

Ngô Củ vỗ vỗ lồng ngực của mình, lại nói:

"Còn may, còn may, dù sao ta muốn tự mình động thủ."

Tử Thanh:

"..."

Thì ra không phải "giống như" mà vốn dĩ e sợ thiên hạ không loạn.

Ngô Củ nói:

"Đến, dìu ta lên, ta muốn đi phòng chứa củi."

Tử Thanh cùng tự nhân đều muốn ngăn cản, nhưng Công tử đã quyết tâm muốn đi, còn nói nếu dây dưa đi đến trễ, Lương Ngũ bị đánh chết, chủ mưu đứng sau màn liền đắc ý.

Tử Thanh vừa nghe đã biết phía sau Lương Ngũ quả nhiên còn có người. Hắn cũng tìm áo choàng dày đem Ngô Củ bao bọc như một quả cầu bông, lúc này mới dìu người ra cửa.

Hai người đỡ Ngô Củ đi phòng chứa củi. Còn chưa vào cửa, cách cánh cửa đóng đã nghe thấy bên trong có tiếng kêu rên thãm thiết.<HunhHn786>

"Quân thượng! Mau cứu Ngũ Nhi! Ngũ Nhi thật sự là bị oan uổng! Ngũ Nhi không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận, Ngũ Nhi là vô tâm!"

Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói Tử Thanh đẩy cửa. Bên trong tiếng roi càng vang dội. Còn có tiếng Đông Quách Nha, nhỏ giọng nói:

"Trung Thứ tử ra tay nhẹ một chút, thật sự muốn giết người à."

Lông mày Ngô Củ nhảy một cái, đi vào. Người ở bên trong không ít, phòng chứa củi đông đến tràn đầy. Tề Hầu một thân áo bào đen đứng ở một bên. Thiệu Hốt tay cầm roi da, trên roi đều là vết máu. Đông Quách Nha đang khuyên can. Bên cạnh còn có hai Hổ Bí Quân, tay cầm hình cụ trợ giúp. Tình trạng này quả thực là kinh người.

Ngô Củ vừa đi vào, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, lập tức công việc trong tay đều dừng lại, Tề Hầu là người đầu tiên đi tới, nói:

"Vì sao mới vừa tỉnh liền đứng dậy? Mặc đơn bạc đã đi ra ngoài, cũng không mặc nhiều một chút, cẩn thận gió thổi bị bệnh."

Lông mày Ngô Củ lại nhảy nhót.

Mặc thế này còn đơn bạc. Mình tốt xấu gì cũng thon dài, hiện tại bao bọc thành quả cầu tròn vo, mặc thêm nữa liền thành hình ê líp phát triển bề ngang!

Ngô Củ nghe Tề Hầu dùng giọng nhão nhão dính dính quan tâm, tâm lý run lên, nói:

"Tạ ơn Quân thượng quan tâm. Củ đã không còn đáng ngại, cố ý đến xem thử Lương Ngũ."

Lương Ngũ nghe giọng cười của Ngô Củ, toàn thân đều run lên.

Lương Ngũ bị trói trên cọc gỗ, là trói gô, xiêm y trên người đều bị đánh rách nát, ngang dọc vết máu, quả thực da tróc thịt bong.

Thiệu Hốt tay cầm roi da, đứng ở một bên. Chớ nhìn thấy hắn ngày thường luôn cười ha ha, nhưng hắn từ nhỏ đã tập võ, lực cánh tay kinh người. Đừng nói chỉ là đánh người, gương mặt lúc này phảng phất như ác quỷ từ trong địa ngục chui ra.

Thiệu Hốt thấy Công tử Củ vừa đến, lập tức vội vã kín đáo đưa cái roi dính máu cho Đông Quách Nha. Đông Quách Nha cúi đầu vừa nhìn, nói:

"Trung Thứ tử vì sao đem roi đưa Đông Quách?"

Thiệu Hốt ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Đánh mệt rồi, ngươi giúp ta giữ một lát, sao lại nói nhiều như vậy."

Đông Quách Nha chỉ là cười, cũng không nói gì thêm, cầm roi trong tay đứng ở một bên.

Ngô Củ nhìn cảnh máu me, không khỏi nói:

"Lương Ngũ cũng thật cứng cỏi, bị đánh như vậy mà không có phun ra lời nào, thực đáng phục."

Lương Ngũ nghe Ngô Củ nói, run run đến mấy lần, run rẩy nói:

"Công tử mau cứu Ngũ Nhi đi. Công tử biết Ngũ Nhi cũng không có ác ý. Ngũ Nhi là không cẩn thận."

Ngô Củ cười híp mắt đi tới, đi thật chầm chậm, nhàn nhạt nói:

"Ngươi có ác ý hay không ta không biết. Thế nhưng chủ nhân của ngươi khẳng định có ác ý..."

Lương Ngũ cả kinh, hô to nói:

"Không không không. Ngũ Nhi nghe không hiểu lời của ngài nói. Ngũ Nhi thật không có ác ý!"

"Roẹt"

Đứng ở trước mặt Lương Ngũ, Ngô Củ nhanh chóng rút bội kiếm của một binh sĩ đứng bên cạnh. Hai tay nắm kiếm có chút vất vả, cảm giác nặng lợi hại, nắm không phải quá chắc chắn. Mũi kiếm run run từ dưới đưa lên mặt Lương Ngũ. Ngô Củ còn nheo lại một con mắt, tựa hồ đang hiệu chỉnh, cười nói:

"Ngươi cứng miệng như vậy, bọn họ cũng dùng sai phương pháp rồi. Nếu như để bổn Công tử làm, ngươi đã sớm lên tiếng... Công tử ta hôm nay tâm tình tốt, ở trên má trái ngươi khắc một con rùa, trên má phải khắc một hoa cúc, thì sao?"

Lương Ngũ sợ đến run cầm cập, tựa hồ thật sự sợ hơn bị Thiệu Hốt quất roi. Ngô Củ thấy hắn vẫn là cứng miệng không nói, cười híp mắt nói:

"Đáng tiếc cho khuôn mặt như hoa như ngọc này. Bổn công tử không khách khí, khắc rùa hay là khắc hoa cúc trước, ngươi có thể chọn một? Nếu ngươi không chọn, bổn Công tử càng vừa ý rùa, bởi vì giống ngươi. Vậy trước tiên khởi động cho nóng người."

Ngô Củ một mình tự biên tự diễn, khiến Lương Ngũ sợ đến mắt trợn trắng. Liền thấy Ngô Củ thật vất vả giơ thanh kiếm lên, như muốn cắt trên mặt, Lương Ngũ hô to một trận.

"Á...!!"

Vừa lúc đó, thình lình nghe Tề Hầu nhàn nhạt nói:

"Chờ đã."

Lương Ngũ như được đại xá, nước mắt như mưa khóc lóc nói:

"Quân thượng! Quân thượng cứu mạng a!! Ngũ Nhi thật sự là... Thật sự là vô tội."

Tề Hầu liền nhàn nhạt nói:

"Kiếm này quá nặng, Nhị ca bệnh chưa khỏi, dùng không tiện tay. Người đâu, đổi một thanh đoản kiếm đến đây."

Tề Hầu vừa dứt lời, Ngô Củ "xì xì" bật cười. Lương Ngũ bị sặc. Một Hỗ Bí Quân bên cạnh quả nhiên đổi đến môt chủy thủ, khéo léo nhẹ nhàng, hai tay trình lên cho Ngô Củ.

"Oành!"

Ngô Củ nhận chủy thủ, đem kiếm đồng thau nặng nề ném một cái, vừa vặn nện ở một bên chân Lương Ngũ. Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Cái này tốt, thích hợp cho bổn Công tử thao tác. Bổn công tử yêu thích mấy thứ nhỏ gọn, rất nhẹ nhàng."

Nói xong đem chủy thủ rút ra khỏi vỏ, để ở trong tay ánh chừng một chút. Lại bắt đầu chọn lựa vị trí trên mặt Lương Ngũ, vừa híp mắt hiệu chỉnh, vừa cười nói:

"Lương Ngũ à, ngươi nghĩ mình thật thông minh sao? Bổn Công tử thì ngớ ngẩn dễ trêu chọc? Từ lần đầu gặp mặt, vừa thấy liền gọi ta là Công tử. Ta sao không biết bên trong dân chạy nạn khó khăn lại có người tinh mắt, liếc một cái liền có thể nhìn ra ta là Công tử? Ngươi hiển nhiên nhận ra ta, còn nhận ra Quân thượng... Còn nữa đôi tay này không có vẻ đã làm việc nặng. Tay nhỏ non mềm, trong lòng bàn tay không có nửa cái chai sần, lột quýt cũng có thể thành dập nát. Làm sao cũng không giống như là dân chạy nạn có cuộc sống khó khăn. Hơn nữa ngươi không có sợ hãi. Lương Ngũ, người cho ngươi chỗ dựa tên gì?"

Ánh mắt Lương Ngũ lay động, tựa hồ làm giãy giụa cuối cùng. Ngô Củ thấy hắn vẫn là không nói, tay run lên, liền giơ chủy thủ đến gần, nhẹ nhàng điểm trên gương mặt của hắn.

"A!"

Lương Ngũ hô to một tiếng. Chủy thủ còn chưa có đâm xuống, chỉ là khẽ chạm vào gò má của hắn. Sự lạnh như băng nhẹ nhàng trượt qua, Lương Ngũ đã muốn ngất đi. Hắn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên mặt rơi xuống, hô hấp cũng dồn dập, khóc lóc nói:

"Công tử! Công tử, Ngũ Nhi sai rồi! Ngũ Nhi là bị bức, hết thảy đều không phải lỗi của Ngũ Nhi. Ngũ Nhi cũng là bị bức ép!"

Hắn vừa nói như thế, Tề Hầu lập tức híp mắt, quát lạnh một tiếng.

"Là ai? Nói!"

Lương Ngũ sợ đến run run, lập tức thốt lên.

"Là Thiếu Vệ cơ! Thiếu Vệ cơ bức bách Ngũ Nhi. Ngũ Nhi chẳng hề muốn làm như vậy đâu! Cầu Quân thượng cùng Công tử tha mạng."

Ngô Củ vừa nghe, mặc dù có chút kinh ngạc, bất quá cũng thấy là hợp tình hợp lý.

Có lẽ là Thiếu Vệ cơ vì chuyện Công tử Nguyên mất mặt mà ghi hận trong lòng. Cho nên cố ý tìm một người thành không đủ bại có thừa này đến gây chuyện.

Tề Hầu vừa nghe, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Dù sao Thiếu Vệ cơ trong ấn tượng của hắn phi thường dịu ngoan, chỉ thích khóc sướt mướt thôi.

Lương Ngũ sợ bọn họ không tin, lập tức còn nói:

"Ngũ Nhi nói là thật. Nếu có nửa câu nói dối sẽ bị thiên lôi đánh! Thiếu Vệ cơ cho Ngũ Nhi chỗ tốt, muốn Ngũ Nhi thay nàng làm việc. Nói... nói..."

Ngô Củ thấy hắn ấp a ấp úng, nói:

"Nói cái gì?"

Lương Ngũ lén lút liếc mắt nhìn Tề Hầu, run rẩy nói:

"Thiếu Vệ cơ nói... nói Quân thượng cùng Công tử Củ có quan hệ không sạch sẽ. Quân thượng khẳng định thích nam sắc. Còn nói gò má Ngũ Nhi hình dáng giống Công tử Củ. Cho nên... Cho nên muốn Ngũ Nhi đi mê hoặc Quân thượng. Nếu như có thể được sủng ái, liền... liền tìm cơ hội gây xích mích Quân thượng cùng Công tử Củ. Cho... cho Công tử Củ chút khó coi."

Không sạch sẽ...

Thích nam sắc...

Hai mũ chụp lên cùng lúc, Tề Hầu có chút bối rối.

Cô và Công tử Củ có quan hệ gì? Thời điểm nào trở nên không sạch sẽ?

Tề Hầu cũng không biết khi hắn "chiêu dụ" Công tử Củ, trong mắt người khác chính là hành vi không bình thường.

Còn nói Tề Hầu thích nam sắc.

Tề Hầu thật oan không chịu được, tức giận xanh cả mặt, hô hấp cũng ồ ồ.

Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu, nghĩ thầm.

Tuy rằng Tề hầu thích nam sắc, nhưng cùng mình thật không có gì. Thiếu Vệ cơ đôi mắt cũng quá không tốt mà. Hơn nữa phái người đẳng cấp quá thấp đến, một chút liền làm lộ.

Lương Ngũ sợ bọn họ không tin, nói:

"Ngũ Nhi nói đều là thật. Thiếu Vệ cơ không chỉ cho Ngũ Nhi chỗ tốt... Còn... Còn uy hiếp Ngũ Nhi. Ngũ Nhi cũng là bị bức ép bất đắc dĩ. Cầu Quân thượng cùng Công tử tha mạng! Tha mạng a!"

Tề Hầu tức đến lửa từ ngực dâng đến đỉnh đầu, sắc mặt đen như đáy nồi cháy, lạnh lùng nói:

"Người đâu, điều xe trục xuất Lương Ngũ về Lâm Truy, cùng Thiếu Vệ cơ gặp mặt đối chứng."

Hắn nói dừng một chút, lại lạnh lùng nói:

"Thiếu Vệ cơ làm người nham hiểm giả dối, mưu hại Công tử Củ. Truyền lệnh Cô, đem Thiếu Vệ cơ tống về nước!"

Thiếu Vệ cơ là người Vệ quốc. Nàng vốn là cung nữ, theo Trưởng Vệ cơ gả vào Tề quốc. Vốn là của hồi môn, sau đó bởi vì được sủng ái, Vệ quốc rất có nhãn lực nâng nàng lên thành Công chúa tôn thất Vệ quốc. Cứ như vậy, thân phận Thiếu Vệ cơ liền danh chính ngôn thuận thành Thiếp phu nhân.

Đã như thế, nàng cùng người vốn là chủ nhân cũng ngồi ngang hàng với nhau. Trưởng Vệ cơ bản thân gọi là Vệ cơ, bởi vì có nha hoàn cùng tranh sủng, hơn nữa còn sủng qua nàng, cho nên ép thêm một chữ "Trưởng" trên đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi