VÔ CỦ

Không chỉ là Ngô Củ, tự nhân kia cũng sững sờ. Tựa hồ không có nghe rõ Tề Hầu gọi ai, nhưng khẳng định không phải hắn, dù sao Tề Hầu đang gọi "ca".

Khi Ngô Củ cùng tự nhân đang sững sờ, Tề Hầu đem tự nhân ôm sát, một tay ôm eo, tay kia chống bên lỗ tai của hắn.

Tự nhân bị Tề Hầu ở trên cao nhìn xuống. Khuôn mặt anh tuấn thành thục gần ngay trước mắt. Tóc mai Tề Hầu tán xuống dưới chạm vào mặt tự nhân, còn có hô hấp nhàn nhạt hương rượu, nhất thời làm hắn mặt đỏ tới mang tai. Trong lòng nai vàng ngơ ngác cơ hồ cũng bị dáng vẻ này của Tề Hầu làm mê đắm. Liền nghe Tề Hầu cười khẽ, lại dùng giọng nói mê người.

"Làm sao vậy? Nhị ca nhìn Cô mà choáng váng?"

Vì vậy Ngô Củ cùng tự nhân liền ngây ngẩn cả người. Tự nhân lúc này nghe rõ ràng, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Củ. Dù sao nơi này có thể khiến cho Tề Hầu gọi Nhị ca chỉ có một người. Phút chốc tự nhân tựa hồ hiểu được điều gì, ánh mắt cũng rất không đúng.

Ngô Củ càng ngây ngẩn cả người, lòng nói.

Không sai, xác thực choáng váng. Lẽ nào Tề Hầu truyền thuyết cũng là uống say nhân phẩm kém?

Trong khi Ngô Củ cùng tự nhân sững sờ, Tề Hầu nở nụ cười. Cũng không biết có cái gì buồn cười. Kết quả Tề Hầu chậm rãi cúi đầu như muốn hôn lên môi tự nhân.

Ngô Củ sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng xoay qua một bên. Thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thấy không đúng nha. Tề Hầu uống rượu say, nhân phẩm kém như vậy, không chừng liền biến thành quỷ cuồng hôn môi.

Nếu để cho hắn hôn tự nhân, ngày mai tỉnh lại còn tưởng rằng hôn mình, vậy làm sao đây? Vạn nhất Tề Hầu trách tội xuống, không có chuyện gì tìm việc thì phiền toái!

Ngô Củ nghĩ như vậy, trong chớp mắt, lập tức duỗi tay tới. Bàn tay liền chặn ở giữa môi Tề Hầu cùng môi tự nhân. Môi Tề Hầu suýt nữa liền rơi trên miệng tự nhân, bất quá bị Ngô Củ chặn lại.

Phút chốc kia đôi môi mang theo nhiệt độ cao liền rơi lên mu bàn tay Ngô Củ. Ngô Củ sợ hết hồn. Giống như có một dòng điện từ mu bàn tay nhanh chóng vọt lên đến đỉnh đầu, còn lan tỏa ra toàn thân. Ngô Củi run lên một cái, giật mình tại chỗ, cũng trợn tròn mắt.

Ngô Củ chỉ là sững sờ một chút, vội vàng đem tay rút ra, sau đó theo bản năng muốn chùi vào áo choàng của mình. Thế nhưng đột nhiên cảm giác không thích hợp.

Cọ trên áo choàng, vẫn ở trên người mình!

Vì vậy Ngô Củ liền thừa dịp dìu Tề Hầu, lén lút cà cà mu bàn tay lên hướng bào hoa lệ của ai kia.

Ngô Củ cười khan đem Tề Hầu đỡ dậy, nói:

"Quân thượng uống say, vẫn là nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc thôi."

Tề Hầu uống say, ánh mắt không hề tốt đẹp gì, phản ứng cũng có chút chậm. Nghe Ngô Củ nói, hắn liền an tâm, thật dự định ngủ, thế nhưng tay vẫn đưa qua ôm eo Ngô Củ.

Ngô Củ sững sờ. Sững sờ là vì không thoát thân được. Đừng thấy Tề Hầu uống say, thế nhưng lực tay lớn đến lạ kỳ. Hắn ôm Ngô Củ thật giống như một cái khóa sắc, làm sao cũng bẻ không ra, hơn nữa càng bẻ ôm càng chặt.

Ngô Củ giãy giụa một phen, thế nhưng đều không hữu dụng, cuối cùng Tề Hầu còn tìm cái tư thế thoải mái, nằm ở trên đùi Ngô Củ, ôm eo Ngô Củ ngủ, ngủ thật thoải mái, miệng cười nói:

"Nhị ca thơm quá."

Ngô Củ suýt nữa tức chết rồi. Vốn không quen người khác nằm ở trên chân mình, động tác này hiện ra cũng quá thân mật đi. Hơn nữa động tác thân mật như vậy rõ ràng cần phải dành cho người yêu hoặc là bạn đời mới đúng. Kết quả lại bị Tề Hầu chiếm đoạt rồi.

Thế nhưng may là Tề Hầu đã không biến thành quỷ cuồng hôn môi nữa. Ngô Củ cũng không dám đem hắn gọi tỉnh, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn nằm ở trên chân mình ngủ.

Ngô Củ nhân cơ hội liền đem mu bàn tay cà cà lên áo choàng của Tề Hầu. Mu bàn tay bị cọ đến đỏ lên, suýt nữa tróc da. Bất quá Ngô Củ vẫn cảm thấy mu bàn tay không quá thoải mái, rát nóng, hơn nữa xúc giác phảng phất còn nhạy cảm hơn so với ngày thường. Nói chung không nói rõ được cũng không tả rõ được khó chịu thế nào.

Rất nhanh liền đến dịch quán. Bởi vì bọn họ là được Chu Thiên tử đơn độc mời tiệc, cho nên không có mang theo tự nhân cùng người khác tiến cung. Thời điểm hai người trở lại có tự nhân sớm đến thông báo, cho nên tất cả mọi người đứng ở cổng chờ đợi.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Chu Thiên tử mới vừa đăng cơ thật ra là muốn thân cận Tề quốc. Khi hắn vẫn là Thái tử đã thân thiết với Tề Hầu. Thế nhưng ai có thể nói trước, dù sao gần vua như gần cọp, mọi người chỉ sợ phát sinh chuyện như ở Vệ quốc.

Xe ngựa ngừng lại, trước tiên xuống dưới dĩ nhiên là người không ai nhận ra. Mặc dù tự nhân này không ai quen biết, thế nhưng cũng không khó tưởng tượng, nhất định là Chu Thiên tử đưa đến. Dù sao tự nhân hầu hạ Tề Hầu đã bị xử lý, Chu Thiên tử tai mắt đông đảo hẳn là cũng biết đến. Nhân cơ hội này nhét tai mắt bên cạnh Tề Hầu cũng là hợp tình hợp lý, cũng không có gì lớn.

Tất cả mọi người rất bình tĩnh nhìn tự nhân kia, không có gì không thích hợp. Tiếp theo mọi người nhìn chằm chằm truy xe, thế nhưng thật lâu không thấy động tĩnh gì.

Vừa lúc đó, trong xe đột nhiên truyền ra tiếng của Công tử Củ. Âm thanh có chút cấp thiết. Ngày thường Công tử Củ là người không nóng không lạnh, ôn nhu nhã nhặn, chưa từng lớn tiếng. Mọi người liền nghe Công tử Củ đột nhiên nói:

"Buông... buông tay!"

Sau đó là Tề Hầu.

"Ôi!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, căn bản không biết phát sinh chuyện gì, thế nhưng đều hiểu ngầm không có đi vén màn lên xem.

Ngô Củ nhịn một đường, chính là sợ Tề Hầu mượn rượu làm càn. Để cho hắn nằm ở trên chân mình ngủ. Đến cổng dịch quán, Ngô Củ liền thở phào nhẹ nhõm. Tự nhân trước tiên xuống xe, chuẩn bị đỡ Tề Hầu cùng Công tử Củ xuống xe.

Tự nhân sau khi xuống xe, Ngô Củ thấy Tề Hầu vẫn ngủ rất tốt. Liền định kêu hắn dậy. Bởi vì Tề Hầu thật rất nặng, Ngô Củ cũng đẩy không ra, hắn còn siết chặt hông nên càng đẩy không ra. Ngô Củ khẽ gọi một tiếng:

"Quân thượng? Quân thượng đến dịch quán rồi."

Tề Hầu tựa hồ nghe thấy, thế nhưng không mở mắt, chỉ là nhẹ nhàng cọ cọ Ngô Củ. Ngô Củ giật mình, phía sau lưng suýt nữa đã tê rần.

Lẽ nào Tề Hầu ở trong mộng làm nũng?

Ngô Củ liền hô nhỏ, lúc này Tề Hầu đã tỉnh lại. Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhưng thật giống không tỉnh. Ánh mắt nhìn Ngô Củ có chút thâm trầm, thật giống một con hổ. Ngô Củ nhất thời cảm thấy mình có khả năng cũng không phải là một người sống, mà là một khối thịt tươi. Bởi vì trong mắt Tề Hầu tựa hồ bắn ra tia lửa, còn có một loại ánh sáng tương tự như mắt sói đói.

Ngô Củ sợ hết hồn, nhanh chóng muốn ra khỏi xe, kết quả bị Tề Hầu kéo lại. Ngô Củ còn chưa có kịp nhận thức chuyện gì xảy ra, đã bị Tề Hầu dùng sức xô ngã. May là xe này xa hoa, cũng không có bị sứt mẻ hay đau đớn.

Bị ngã xuống còn chưa có tỉnh mộng, đột nhiên trên môi nóng lên, Ngô Củ mở to hai mắt, thế nhưng thấy không rõ lắm. Chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt tuấn tú khuếch đại của Tề Hầu. Tóc mai đen kịt của hắn buông xuống trên gò má Ngô Củ, đôi môi hai người giằng co, cọ xát. Phút chốc Ngô Củ bối rối, trong đầu "ầm ầm", như ngũ lôi từ khoảng không giáng xuống. Dù sao Ngô Củ đời trước thêm đời này đều chưa có cùng người khác hôn môi, chớ nói chi là cùng nam nhân làm chuyện này.

Ngô Củ trừng hai mắt, trong lúc nhất thời không còn phản ứng, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, còn có hương rượu nồng. Tề Hầu còn tiến một bước, dĩ nhiên đưa đầu lưỡi ra, vén môi Ngô Củ lên, sau đó dò vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi.

Ngô Củ hít một hơi lãnh khí, dùng sức đẩy Tề Hầu. Thế nhưng Tề Hầu lực quá lớn, làm sao cũng đẩy không ra. Ngô Củ đột nhiên nhắm mắt lại, bất chấp hạ hàm răng xuống, lại dùng hết sức đem Tề Hầu đẩy ra. Ngày thường vẫn luôn bình tĩnh, Ngô Củ giờ đã hoang mang lo sợ, vội vàng lau đôi môi, nhanh chóng bò dậy nhảy xuống xe HunhHn786.

"Rầm!"

Ngô Củ vội vàng nhảy xuống xe, vẫn cúi thấp đầu, gạt ra mọi người, nhanh chóng đi. Công Tôn Thấp Bằng chào hỏi, Ngô Củ cũng không nhìn. Tử Thanh cùng Yến Nga đuổi theo ở phía sau. Thiệu Hốt một mặt kỳ quái nhìn người vội vã tiến vào trạm dịch, nói:

"Công tử có phải là uống nhiều hay không?"

Công tử Củ xuống xe, tiến vào cổng dịch quán xong, mọi người đợi một lúc vẫn không thấy Tề Hầu xuống xe. Vì vậy Công Tôn Thấp Bằng liền tiến lên vén rèm nhìn kỹ. Thì ra Tề Hầu ở trong xe đang ngủ...

Mọi người vẫn không biết lúc đó trong xe đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, mà có thể làm cho Công tử Củ hô lên, còn có âm thanh Tề Hầu hút không khí. Bất quá tất cả mọi người vẫn là hiểu ngầm không hỏi, liền đem Tề Hầu dìu về phòng nghỉ.

Ngô Củ nhanh chân đi vào phòng, ngồi xuống. Cảm giác cả người cũng không được tự nhiên, Ngô Củ lại giơ tay lên dùng sức lau miệng. Có một loại cảm giác nổ đầu lưỡi, không có cách nào đem đầu lưỡi buông ra. Càng hồi tưởng, trên mặt càng nóng, Ngô Củ vội vã liền đem tay áp lên hai má.

Yến Nga một mặt kỳ quái nói:

"Công tử, mặt ngài thật là đỏ a, là uống say sao? Tỳ nữ bưng cho ngài canh giải rượu?"

Ngô Củ sợ người khác nhìn ra đầu mối, nhanh chóng không tự nhiên nói:

"Đúng... là có say, ngươi đi đi."

Yến Nga quay người vừa muốn đi bưng canh giải rượu, kết quả Ngô Củ còn nói:

"Ồ đúng rồi, mang lại cho ta chút nước nóng, ta muốn tắm rửa."

Công tử trước khi đi gặp Chu Thiên tử đã tắm rửa thay y phục, tại sao trở về lại muốn tắm rửa?

Tuy rằng Tử Thanh cùng Yến Nga biết Công tử thích sạch sẽ, thế nhưng cũng không tới cái trình độ này. Yến Nga cùng Tử Thanh đều có chút kỳ quái, thế nhưng vẫn đi bưng canh giải rượu, một người khác đi lấy nước nóng.

Ngô Củ một mình ở trong phòng, thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp nằm trên chiếu, nhắm mắt lại. Cũng không biết vì sao, vừa nhắm mắt liền nghĩ đến Tề Hầu uống rượu say liền biến thành quỷ cuồng hôn môi. Xúc cảm như lửa nóng còn lưu lại trên môi. Cũng không biết là cảm giác lúc đó lưu lại, hay là vì đôi môi bị chà xát đến muốn tróc da gây ra. Gương mặt Ngô Củ càng nóng. Trở mình, đem mặt để lên chiếu mà vẫn cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Yến Nga trở lại liền thấy Công tử Củ để mặt trên chiếu, sợ đến hô to.

"Công tử!"

Nàng còn tưởng rằng Công tử Củ té xỉu.

Ngô Củ đang suy nghĩ tâm sự, kết quả bị Yến Nga làm sợ đến run run, vội vã vươn mình ngồi dậy.

Yến Nga suýt nữa đem canh giải rượu ném đi rồi, nói:

"Công tử, ngài sao hù dọa tỳ nữ. Tỳ nữ còn tưởng rằng ngài té xỉu đó."

Ngô Củ phất tay nói:

"Nào có dễ dàng té xỉu như vậy."

Vừa nói, còn đưa tay lấy canh giải rượu. Ngô Củ vừa muốn đưa canh tới bên môi, đột nhiên ho khan một tiếng, nói:

"Yến Nga, trước tiên cho ta chút nước súc miệng."

Yến Nga có chút kỳ quái.

Lẽ nào ưa sạch sẽ của Công tử càng tăng? Trước khi uống canh giải rượu còn muốn súc miệng?

Ngô Củ súc miệng, lúc này mới đem canh giải rượu uống. Canh mùi vị rất kỳ quái. Sau khi uống xong thật cảm giác tỉnh hơn, cũng không phải thật sự canh có tác dụng, mà là vì khó uống quá.

Uống xong canh giải rượu, Tử Thanh cũng chuẩn bị xong đồ vật tắm rửa. Ngô Củ nói Tử Thanh cùng Yến Nga đi ra ngoài, tự mình tắm rửa. Đem mình từ trên xuống dưới tẩy một lần, liền đổi xiêm y mới, lúc này mới thở phào một hơi.

Tử Thanh cùng Yến Nga đều là hai mặt nhìn nhau. Nhìn Công tử thở phào một hơi bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi. Uống nhiều rượu như vậy, còn phải cùng Chu Thiên tử đối đáp, giờ lập tức liền buồn ngủ, Ngô Củ nằm lên giường liền ngủ.

Đã xế chiều, tuy rằng mặt trời còn cao, thế nhưng là mùa đông, trời có chút âm u, sắc trời vừa vặn, Ngô Củ liền đắp chăn lên trực tiếp ngủ. Tử Thanh cùng Yến Nga biết Công tử mệt mỏi, cũng không quấy rầy, lặng lẽ thu dọn rồi đi ra ngoài.

Ngô Củ ngủ ngon giấc, ngủ rất say, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm. Tử Thanh cùng Yến Nga đều ở trong phòng, chỉ có điều Yến Nga đứng ở bên cạnh, dựa vào vách ngủ.

Ngô Củ vươn mình ngồi dậy, Yến Nga sợ hết hồn, suýt nữa ngã sấp xuống. Ngô Củ thấy sắc trời tối rồi, nói:

"Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, ta không cần người hầu hạ."

Tử Thanh nói:

"Công tử chưa dùng bữa tối, Tử Thanh đi bưng chút thức ăn đến."

Ngô Củ xua tay nói:

"Không cần, các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta vẫn chưa đói, một chốc nếu đói bụng ta tự mình đi là được. Các ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, đã nửa đêm rồi."

Tử Thanh cùng Yến Nga lúc này mới ra cửa, trở lại gian phòng nhỏ bên cạnh ngủ.

Ngô Củ mới vừa tỉnh lại, không có muốn ăn, dù sao buổi trưa ăn có chút nhiều. Chu Thiên tử cùng Tề Hầu câu tâm đấu giác, Ngô Củ liền cúi đầu dùng sức ăn. Hơn nữa ngủ một giấc rồi mà cảm thấy trong dạ dày chưa tiêu hóa hết, cho nên cũng không có cảm giác đói bụng.

Ngô Củ tỉnh lại, có chút không ngủ được nữa, trong đầu không lý do lại nghĩ tới Tề Hầu. Cảm giác đôi môi thật kỳ quái.

Ngô Củ vội vã che mặt, da mặt cũng không lý do liền nóng lên. Quả thực quá khó tiếp thu rồi.

Ngô Củ lại nằm xuống giường, dùng chăn bao bọc mình thành bánh chưng, nhưng vẫn không ngủ được. Một lúc sau, bụng tựa hồ có cảm giác đói, cũng đột nhiên nhớ tới hai con cá Tề Hầu tự tay bắt, Ngô Củ muốn đi xem.

Nếu hai con cá kia còn chưa bị nấu liền trực tiếp làm cá nướng ăn!

Ngô Củ nghĩ như vậy, không biết sao lại nghĩ tới Tề Hầu, lại xoa xoa huyệt thái dương, nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị thay thường phục.

Ngô Củ tắm rửa sạch sẽ, chỉ mặc áo lót, cũng không có vấn tóc. Ngô Củ sẽ không tự vấn tóc, dù sao tóc quá dài. Tử Thanh cùng Yến Nga đã đi ngủ, Ngô Củ nghĩ thầm.

May mà là nửa đêm, nếu không tóc tai bù xù gặp ai có thể sẽ bị cho là ma!

Ngô Củ đi tìm ngoại bào, kết quả không tìm được, nghĩ thầm.

Nhất định là Tử Thanh cùng Yến Nga thấy được ngoại bào dính bẩn, đã cầm đi rồi, thế nhưng cũng không lấy cái mới tới.

Ngô Củ xoắn xuýt. Không có ngoại bào nhất định là không thể ra cửa, không thì sẽ bị người ta xem là quái vật, coi như thôi, không đi nữa. Kết quả lại nghe cửa phòng phát ra tiếng.

"Cót két"

Dĩ nhiên có người đi vào rồi, Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã trầm giọng nói:

"Ai?"

Người kia ở cửa lung lay một chút, rất mau đã tiến vào, thấy được Ngô Củ, nhất thời đỏ cả mặt.

Ngô Củ thấy nữ nhân xa lạ, hơn nữa là nữ tử có chồng, vì trang điểm giống như là thiếu phụ. Nàng một mặt ngượng ngùng nhìn chằm chằm, khiến Ngô Củ không khỏi trầm mặt xuống.

Nữ tử kia nhưng là e thẹn nói:

"Củ ca không nhớ muội muội sao?"

Ngô Củ phút chốc có chút đau đầu.

Chuyện gì xảy ra? Đến Vương thành của Chu Thiên tử, mà còn có muội muội? Công tử Củ này rốt cuộc là có bao nhiêu tình nhân. Hơn nữa nữ nhân này còn đã có chồng. Công tử Củ thích cùng vợ người ta có gút mắc sao?

Nữ nhân nửa đêm chạy tới phòng, nếu như là bị người khác phát hiện, thực sự khó giải thích, Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Phu nhân chê cười, canh giờ đã muộn, thỉnh phu nhân đi cho."

Nữ tử sững sờ, lập tức đau khổ nói:

"Củ ca vẫn là oán hận năm đó ta rời đi sao?"

Ngô Củ càng đau đầu, không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra. Thiếu phụ lúc này nhanh chóng đi tới, muốn ôm lấy Ngô Củ, nói:

"Củ ca, Diêu đối với Củ ca là thật lòng. Củ ca lẽ nào không cảm giác được?"

Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã lùi về sau một bước, khiến nữ tử kia vồ hụt, cũng không có ôm được.

Nàng không có ôm được Ngô Củ, có chút lúng túng đứng tại chỗ, nhẹ nhàng lắc lắc tóc mai, e thẹn nói:

"Hôm nay ta vừa nghe Đồi nhắc liền biết là Củ ca. Không thể chờ đợi được nữa liền tới tìm Củ ca. Mười mấy năm đã qua, Diêu không có một ngày không tưởng niệm Củ ca. Củ ca... Củ ca cũng vì Diêu mà đến nay chưa thành thân. Diêu nghe mà rất vui."

Tình huống gì thế này?

Ngô Củ đột nhiên nhớ tới ngày ấy tại Lương Phủ sơn, bên dưới ngọn núi, Tề Hầu cũng đã nói một chữ "si tình". Công tử Củ là vì một người đến nay chưa có thành thân, tựa hồ trong lòng có người yêu mà không thể quên.

Bây giờ nữ tử này đột nhiên nói như vậy, Ngô Củ trong đầu có điểm loạn.

Lẽ nào người này chính là người không thể quên của Công tử Củ?

Quan sát tỉ mỉ một phen. Nữ tử này xác thực xinh đẹp. Thế nhưng nửa đêm một nữ tử chạy tới phòng, Ngô Củ thực sự không chịu nổi a.

Ngô Củ híp mắt, có chút bận tâm nữ tử này phát hiện bí mật của mình, nên không nói gì. Hơn nữa nữ tử nhắc đến "Đồi " khiến Ngô Củ nghĩ tới Vương tử Đồi.

Ngô Củ càng ngờ vực.

Người tự xưng "Diêu " liền bắt đầu ngờ thân phận của nàng.

Ngô Củ nhìn trái nhìn phải nói, nói:

"Đồi?"

Thiếu phụ quả nhiên bị Ngô Củ dời đi lực chú ý, trên mặt có chút không tự nhiên, cười khan nói:

"Là... hôm nay Củ ca không phải đã gặp được Đồi sao? Diêu gả tới Lạc Sư đã mười hai năm, Đồi cũng mười một tuổi rồi. Nhưng mười hai năm qua, tuy rằng Diêu đã gả cho người ta, thế nhưng không có một ngày không tưởng niệm Củ ca. Củ ca có nghĩ tới Diêu không?"

Ngô Củ "hồi hộp" một chút.

Nữ tử này quả nhiên không là người bình thường, mà là mẫu thân Vương tử Đồi, ái thiếp Chu Trang Vương mới qua đới, Diêu cơ!

Khi Chu Trang Vương còn tại thế, Diêu cơ phi thường được sủng ái. Hơn nữa nàng còn sinh Vương tử Đồi từ nhỏ đã rất thông minh, nên rất được Chu Trang Vương yêu thích. Chu Trang Vương lúc tuổi già còn muốn phế bỏ Thái tử Hồ Tề, cũng chính là Chu Thiên tử hiện tại. Mà là bởi vì không hợp lễ chế, quần thần đều phản đối, hơn nữa Chu Trang Vương bị tức chết quá đột ngột, cho nên căn bản chưa kịp thay đổi gì.

Bây giờ Diêu cơ là quả phụ, đêm hôm khuya khoắt chạy tới phòng Ngô Củ, nếu là bị người khác thấy được sẽ chịu không giải thích được.

Diêu cơ một mình tự biên tự diễn. Ngô Củ sắc mặt vẫn cứ lạnh lùng, không phản ứng gì. Diêu cơ sốt ruột nói:

"Củ ca... ca vẫn là oán hận Diêu gả cho Thiên tử? Diêu... Diêu cũng là bị bức ép... bất đắc dĩ..."

Ngô Củ sợ Diêu cơ ở lâu càng rắc rối, chỉ là rất lạnh nhạt nói:

"Tiên Vương mới vừa qua đời, còn chưa phát tang, thỉnh phu nhân thận trọng."

Ngô Củ nói rất lạnh nhạt. Diêu cơ sững sờ, lập tức nhẹ nhàng vén tóc mai. Vừa mới còn một mặt đau khổ, đột nhiên thay đổi, liền như đổi khuôn mặt. Diêu cơ phút chốc như biến thành người khác. Nàng sửa lại tóc của chính mình, cười nói:

"Xem ra Công tử những năm này có không ít mỹ nhân, dĩ nhiên không đem Diêu cơ để vào trong mắt."

Ngô Củ nhìn nàng, chỉ nói là:

"Nếu phu nhân nói xong, liền mời rời khỏi."

Diêu cơ che miệng cười, nói:

"Mười mấy năm không gặp, ngươi sao trở nên dễ tức giận. Không phải năm đó đuổi theo Diêu gọi muội muội sao?"

Ngô Củ híp mắt, không nói gì. Diêu cơ còn nói:

"Được rồi, Diêu chuyến này đến cũng không phải là cùng Công tử lôi chuyện cũ, Công tử yên tâm. Chuyện của chúng ta không để người nào biết, cũng sẽ không có ai biết, mà còn phải xem Công tử."

Ngô Củ cười, ung dung ngồi xuống, tự mình rót cho mình một ly trà, nói:

"Thì ra phu nhân là mềm dẻo không được, thay đổi thành uy hiếp?"

Diêu cơ cũng cười lạnh một tiếng, nói:

"Đó cũng là bị Công tử bức. Diêu cũng muốn cùng Công tử ôn tồn, ai bảo Công tử đã ghét bỏ Diêu tuổi già sắc suy rồi."

"Cộc"

Ngô Củ đem ly trà đặt lên bàn, Diêu cơ còn nói:

"Diêu chuyến này đến chỉ là muốn cùng Công tử thương lượng một việc. Nếu chuyện thành, cũng không thể thiếu chỗ tốt cho Công tử."

Ngô Củ không lên tiếng, tựa hồ không muốn nghe. Diêu cơ không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói tiếp:

"Diêu biết, Công tử một năm này rất được Tề Công sủng tín, liên tiếp ba lần làm đặc sứ, rất có thực lực. Thế nhưng dù có giỏi đến đâu cũng chỉ là đặc sứ, mà không phải Quốc quân Tề quốc, phải không?"

Ngô Củ lạnh lùng nhìn nàng, nói:

"Ngươi đến cùng muốn nói gì?"

Diêu cơ nở nụ cười, nói:

"Đồi cùng Công tử tình huống giống nhau. Tiên Vương trước khi qua đời rõ ràng đã đáp ứng Diêu, thay đổi cho Đồi làm Thái tử. Mà bởi vì đi rất vội vàng, không có để lại di chiếu, nên mới để Hồ Tề thừa dịp làm Thiên tử. Củ ca thấy có thể cam tâm sao?"

Ngô Củ không để ý tới nàng. Diêu cơ bất quá là muốn cảm động lây, cho nên mới hỏi như vậy. Kết quả đá phải tấm thép, không thể làm gì khác hơn là liền tự nói.

"Bây giờ chỉ thiếu chút nữa. Tề quốc cường thịnh như vậy, Củ ca nâng đỡ Đồi leo lên vị trí Chu Thiên tử, chờ Đồi sau khi lên ngôi cũng sẽ phát binh trợ giúp Củ ca đoạt lại vị trí Quốc quân Tề quốc. Như vậy nhất cử lưỡng tiện. Thời điểm đó chúng ta cũng biến thành thân thiết. Diêu cũng có thể hầu hạ Củ ca. Củ ca nói được chứ?"

"Ha ha"

Ngô Củ cười.

Diêu cơ này định dùng mật đường cùng cây roi, đầu tiên dùng sắc dụ rồi uy hiếp!

Ngô Củ chỉ là nhíu mày nói:

"Nghe ra rất tốt. Bất quá..."

Vừa nói, vừa cười híp mắt trên dưới quan sát Diêu cơ, Ngô Củ thật đáng tiếc nói:

"Bất quá cái tốt này Công tử đây không quá thích. Dù sao phu nhân cũng đã nói, tuổi già sắc suy. Xin phu nhân ôm thành ý lớn này đi tìm người khác thương nghị. Không tiễn."

Diêu cơ không nghĩ tới Công tử Củ nói chuyện không khách khí. Quả nhiên nàng nổi trận lôi đình, nói:

"Lữ Củ! Ngươi còn ở trước mặt ta lớn lối?"

Ngô Củ chắp tay nói:

"Không dám, không dám. Phu nhân chính là ái thiếp của tiên Vương, được vạn ngàn sủng ái. Quý Vương tử chỉ vì một cái xương cá mà muốn đánh chết thiện phu. Người tàn nhẫn như vậy, Củ làm sao dám bất cẩn chứ?"

Diêu cơ tức đến đỏ bừng cả mặt, cười lạnh, nói:

"Được lắm."

Nàng nói, Ngô Củ sợ hết hồn. Diêu cơ bắt đầu cởi quần áo, Ngô Củ lớn tiếng nói:

"Ngươi làm cái gì?"

Diêu cơ nói:

"Ta gọi người tới, nói ngươi làm bẩn ta, xem ngươi có sợ hay không?"

Ngô Củ nhất thời phát hỏa, nói:

"Đây là phòng ta, vẫn là ở dịch quán. Ngươi chạy tới nói làm bẩn ngươi, có người tin sao?"

Diêu cơ không e ngại, nở nụ cười nói:

"Ta nói thật cho ngươi biết, không chỉ là tiên Vương yêu ta, ngay cả tân Vương cũng yêu ta, yêu đến mất hồn đó. Ngươi nói ta vừa khóc vừa tố ngươi cướp đoạt ta, còn sỉ nhục ta, có người sẽ không tin sao?"

Ngô Củ sắc mặt phát lạnh, mới vừa muốn nói chuyện, vừa lúc đó.

"Rầm!"

Cửa phòng bị dùng lực đẩy ra. Một nam tử áo bào màu đen từ bên ngoài nhanh chân đi vào, giọng thâm trầm, lạnh lùng nói:

"Cô ngược lại muốn xem xem ai sẽ tin?"

Tề Hầu say rượu không phải rất thoải mái. Hôm nay quả thật là uống nhiều, rất nhức đầu, hắn ngủ một chốc cũng dần dần chuyển biến tốt. Khi mở mắt phát hiện đã trời tối, trong phòng có người, thế nhưng là tự nhân Hồ Tề đưa tới.

Tề Hầu không biết khi mình say rượu đã đem tự nhân cho rằng Công tử Củ. Thế nhưng hắn rõ ràng biết tự nhân là mật thám Hồ Tề phái tới, vì vậy liền phất tay cho tự nhân lui xuống.

Tề Hầu nằm trên giường một chốc, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy đầu lưỡi đau. Hơn nữa không chỉ là lưỡi đau, phía dưới cũng đau, thật giống như bị ai đạp một cước.

Tề Hầu không nhớ mình ở trên xe cưỡng hôn, tất nhiên cũng không nhớ rõ bị cắn đầu lưỡi, còn bị đạp ở phía dưới. Hắn chẳng qua nghĩ do uống rượu say toàn thân mới không thoải mái?

Tề Hầu lúc uống rượu không ăn bao nhiêu, thức dậy liền đói bụng. Trong đầu chợt nhớ tới hai con cá bảo bối. Dù sao cũng là mình tự tay bắt, cũng không dễ. Không biết phòng bếp đã làm hay chưa.

Tề Hầu nghĩ đến hai con cá, lại nghĩ tới Công tử Củ làm cá nướng, vừa vặn lúc này đói bụng, liền thèm món này.

Trái lo phải nghĩ một hồi, quả thực là trằn trọc trở mình, hắn liền ngồi dậy, đem ngoại bào mặc vào, đi ra ngoài. Hắn chuẩn bị đi xem xem Công tử Củ ngủ rồi chưa, nếu chưa, liền rủ đi làm cá nướng ăn.

Tề Hầu đi tới cửa phòng Công tử Củ, còn chưa có gõ cửa, liền nghe bên trong có âm thanh. Hắn mơ hồ nghe giọng nữ nhân, còn tự xưng "Diêu ". Sau đó nữ nhân còn nói cái gì mà muốn vu hại Công tử Củ sỉ nhục nàng vân vân...

Ngô Củ bởi vì là "hàng nhái", chỉ là dựa vào mấy câu nói mới đoán được thân phận của Diêu cơ. Thế nhưng Tề Hầu vừa nghe liền biết Diêu là ai.

Diêu cơ có phụ thân là thương nhân. Mười mấy năm trước, Diêu cơ theo phụ thân đến Tề quốc buôn bán. Lúc đó địa vị thương nhân không cao, tuy rằng phụ thân Diêu cơ rất giàu có, thế nhưng không có thế lực, liền muốn dùng chính con gái mình leo lên cao.

Không thể không nói, phụ thân Diêu cơ rất có mắt nhìn người. Đầu tiên ông ta chọn trúng thật ra là Công tử Tiểu Bạch.

Diêu cơ nhiều lần ngẫu nhiên gặp Công tử Tiểu Bạch. Thế nhưng Công tử Tiểu Bạch đối với Diêu cơ không có bất kỳ hứng thú nào, tựa hồ chưa từng liếc mắt nhìn một cái. Diêu cơ không thể không bỏ qua con mồi này.

Sau đó Diêu cơ lại có con mồi thứ hai, đó chính là Công tử Củ. Vì vậy Diêu cơ bắt đầu ngẫu nhiên gặp Công tử Củ. Chỉ qua hai ba lần, Công tử Củ liền mê mẩn Diêu cơ. Hai người cũng là thề non hẹn biển. Công tử Củ còn nói muốn cưới Diêu cơ làm chính thê.

Lúc đó toàn thành đều sôi sùng sục, cho nên Tề Hầu cũng rất rõ ràng chuyện này, chỉ là không chú ý nhiều mà thôi.

Bởi vì chuyện tình Diêu cơ cùng Công tử Củ truyền ra, Diêu cơ một phút đã trở nên nổi tiếng. Lúc đó có mấy quốc gia không thích Tề quốc, còn cố tình cực lực nói Diêu cơ đẹp đến trước này chưa từng có. Vì vậy Chu Trang Vương liền cảm thấy hứng thú vô cùng, muốn đoạt Diêu cơ về.

Bất quá tựa hồ cũng không cần cướp, vì một là Chu Trang Vương, một là Công tử Tề quốc, bên nào nặng bên nào nhẹ liếc mắt một cái liền biết. Diêu cơ đã chủ động đi Lạc Sư, cùng Chu Trang Vương hội ngộ. Quả nhiên Chu Trang Vương vừa gặp đã thương, đưa nàng về trong cung sủng ái.

Bất quá bởi vì vấn đề thân phận, cho nên nàng chỉ làm tiểu thiếp. Thế nhưng Chu Trang Vương phi thường sủng ái nàng. Không bao lâu Diêu cơ liền mang thai, càng như cá gặp nước, tất nhiên quên mất một Công tử Tề quốc nho nhỏ.

Tề Hầu cũng chỉ lầm tưởng Công tử Củ là si tình Diêu cơ, cho nên mới chẳng quan tâm nữ nhân nào. Công tử Củ đã qua tam thập nhi lập, bên người cả một nữ tử hầu hạ cũng không có, cũng không có con dòng dõi. Tề Hầu càng hiểu lầm Công tử Củ si tình Diêu cơ.

Bây giờ tới cửa vừa nghe, nhất thời cảm thấy đôi mắt Công tử Củ không thế sử dụng. Diêu cơ không đoan chính cũng liền thôi, còn uy hiếp người.

Tề Hầu là người bá đạo nhất, lúc này phẫn nộ không chịu nổi, đá cửa đi vào, cười lạnh nói:

"Cô ngược lại muốn xem xem ai sẽ tin?"

Tề Hầu không nghĩ tới đá cửa đi vào, liền thấy Diêu cơ đã cởi xiêm y, vì vậy sắc mặt càng lạnh hơn ba phần.

Diêu cơ sợ hết hồn, quay đầu nhìn. Phát hiện là Tề Hầu, nàng hét lên một tiếng, đem xiêm y kéo lên.

Tề Hầu lạnh lùng nói:

"Thật là làm cho Cô bất ngờ. Tiên Vương còn chưa yên giấc, phát tang sắp tới, tiểu thiếp của ngài lại chạy đến phòng nam tử khác, còn muốn vu khống sỉ nhục người? Phu nhân thực sự là có nhã hứng, có ham mê này, bản Hầu cũng là bội phục, bội phục."

Diêu cơ bị Tề Hầu độc miệng, sắc mặt dị thường khó coi, trùm xiêm y liền muốn chạy trốn. Tề Hầu lại lạnh lùng nói:

"Phu nhân liền đi? Không khỏi cũng quá coi thường Tề quốc ta?"

Hắn nói, quát lạnh một tiếng:

"Người đâu!"

Bên ngoài có thủ vệ, chỉ có điều đứng xa, không nghe thấy truyền đòi cũng sẽ không lại đây. Lúc này nghe được Tề Hầu gọi, thủ vệ vội vã xông tới. Tề Hầu sắc mặt âm hàn nói:

"Bắt Diêu cơ có hành vi không đoan chính. Đại Tư Hành tiến cung hỏi xem, tiên Vương còn chưa phát tang, Diêu cơ chạy đến trạm dịch cởi quần áo là có ý gì?"

Diêu cơ sợ đến run rẩy, nói:

"Tề Công, Diêu... Diêu..."

Diêu cơ lời còn chưa nói hết, Tề Hầu đã vung ống tay áo, các binh sĩ vội vàng đem Diêu cơ áp giải đẩy ra khỏi phòng.

Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng thực sự không dễ nhìn, nhưng vẫn là chắp tay nói:

"Đa tạ Quân thượng."

Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Ngô Củ, nhàn nhạt nói:

"Độ cảnh giác của Nhị ca đâu. Nữ nhân này khiến ngươi nhớ mãi không quên, bất quá là người dâm đãng nham hiểm, cũng không biết liêm sỉ."

Hắn dứt lời, hừ lạnh một tiếng, vẩy tay áo, quay đầu liền đi, còn khiến cánh cửa đập "rầm" một tiếng.

Ngô Củ lập tức có điểm ngây ra.

Chuyện gì xảy ra khiến Tề Hầu đột nhiên nổi giận lớn như vậy, trước khi đi còn hừ một tiếng là sao?

Ngô Củ lầm tưởng Tề Hầu là ngạo kiều.

Cũng là Ngô Củ quá ngốc, căn bản không nghe thấy được khẩu khí của Tề Hầu chua nặng như vậy. Ngô Củ chỉ cảm thấy có chút oan uổng.

Đây căn bản là do Công tử Củ lưu lại, cùng mình thật không liên quan nha!

Ngô Củ còn chưa kịp làm gì Tề Hầu đã đẩy cửa đi. Bởi vì âm thanh quá lớn, Tử Thanh cùng Yến Nga đều bị đánh thức, vội vàng chạy tới hỏi có chuyện gì xảy ra.

Ngô Củ thật có chút khổ não. Tề Hầu giận như vậy, hơn nữa tính tình tương đối hung hăng. Ngô Củ nằm ở trên giường liền suy nghĩ.

Sáng sớm ngày mai phải làm cá nướng, sau đó sẽ làm mấy cái bánh rán lớn, hẳn là cũng khiến hắn bớt giận. Dù sao Tề Hầu là giúp mình một tay, cũng là đại ân, nhất định phải cảm tạ một chút. Làm thêm chút đồ ăn Tề Hầu thích không biết có được hay không?

Ngô Củ nằm trằn trọc trở mình. Đầu tiên là trầm tư suy nghĩ Tề Hầu tại sao nổi giận lớn như vậy. Sao cảm giác Tề Hầu có điểm kỳ quái. Không nghĩ ra, lập tức lại nghĩ tới cái hôn trên xe, còn duỗi đầu lưỡi, nhất thời Ngô Củ liền mặt đỏ tới mang tai.

Ngô Củ dằn vặt liền bò dậy, nói Tử Thanh cùng Yến Nga giúp mình sửa sang quần áo, liền vội vã đi phòng bếp.

Vì thời gian quá sớm, còn chưa có hừng đông, thiện phu đều chưa có đến làm việc, Ngô Củ một mình tại phòng bếp. Đem ống tay áo vén lên, đem vạt áo nhét ở thắt lưng, sau đó Ngô Củ bắt đầu làm việc.

Tìm đầy đủ nguyên liệu dụng cụ, trước tiên làm cá nướng, sau đó bắt đầu làm bánh rán. Làm mấy cái bánh rán lại phát hiện bên kia có sẵn có mấy thứ, ánh mắt Ngô Củ sáng lên liền đem ra dùng. Làm bánh nhân đậu hình thỏ.

Trước đây Ngô Củ đã dùng bánh nhân đậu hình thỏ dụ dỗ được Tiểu Địch Nhi, Tiểu Địch Nhi đặc biệt rất thích bánh này.

Ngô Củ đem Tề Hầu thành cùng một loại với tiểu Địch Nhi. Đều là dạng thích món ăn xinh đẹp. Vì vậy Ngô Củ liền làm mấy cái bánh nhân đậu hình con thỏ, còn dùng hạt đậu đỏ làm đôi mắt.

Chờ Ngô Củ làm xong, nhóm thiện phu cũng bắt đầu đến làm việc. Một nhóm người trò chuyện tiến vào, liền phát hiện trong phòng có một người nam tử đang lẩm bẩm, nhất thời giật nảy mình.

Hơn nữa từ trong phòng bếp bay ra một mùi hương. Bọn họ công tác nhiều năm ở phòng bếp, ngửi qua nhiều loại đồ ăn, đã ngửi đến thấy ngán ngẩm. Nhưng bọn họ chưa ngửi qua mùi thơm như vậy. Tất cả đều thèm nhỏ dãi, đầy mặt kinh ngạc.

Ngô Củ làm xong đang tìm cái khay lớn, để Tử Thanh cùng Yến Nga nâng thức ăn đến phòng Tề Hầu.

Tề Hầu sau nửa đêm cũng không ngủ được, có chút phiền lòng. Hắn cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy Diêu cơ cùng Công tử Củ quần áo xốc xếch đứng chung một chỗ, đột nhiên liền không khống chế được, muốn bốc hỏa. Thật giống trong nháy mắt có thể phun ra lửa đem phòng thiêu trụi.

Tề Hầu thấy có chút kỳ quái, nằm ở trên giường liền miên man suy nghĩ.

Thật quá kỳ quái, trước đây xác thực hắn cảm thấy Công tử Củ tướng mạo đẹp đẽ, giỏi chịu đựng, mà lời nói nhã nhặn, nhẹ như mây gió. Nếu trêu đùa sẽ lộ ra vẻ mặt khác, nhất định càng thú vị.

Hơn nữa Công tử Củ vốn không phải huyết thống quý tộc Tề quốc, cho nên Tề Hầu coi như trêu đùa cũng không có gánh nặng trong lòng.

Tề Hầu chẳng qua là cảm thấy tướng mạo này đích xác rất hợp khẩu vị mà thôi. Nhưng bây giờ hắn mơ hồ cảm thấy không phải như vậy, rốt cuộc là như thế nào. Điều này làm cho một Quốc quân, một bá chủ, cao tại thượng như Tề Hầu căn bản không có cách nào nghĩ ra.

Tuy rằng Tề Hầu đời trước có chín thê thiếp, con cũng một sọt. Thế nhưng nói trắng ra, Tề Hầu về mặc tình cảm là dưa non. Hơn nữa bởi vì cao cao tại thượng, vấn đề này càng mù tịt.

Tề Hầu ý thức được mình vừa rồi phát hỏa có chút không hiểu ra sao. Hơn nữa e sợ hù dọa Công tử Củ. Thật vất vả hắn mới thu phục được Công tử Củ, sợ có kẽ hở gì thì không hay. Nhưng hắn không chịu được mất mặt khi nhận lỗi. Trái lo phải nghĩ, một buổi tối Tề Hầu không ngủ.

Sáng sớm, Tề Hầu rời giường cũng rất sớm, nghĩ thầm có nên ngẫu nhiên đi gặp mặt, ngẫu nhiên tới trò chuyện với Công tử Củ.

Tề Hầu nghĩ, không nhịn được trên mặt có chút co rút. Nhất thời càng không hiểu mình rốt cuộc là thế nào.

Tự nhân chải đầu cho Tề Hầu, nhìn thấy Tề Hầu trên mặt biểu tình biến ảo không ngừng, đổi tới đổi lui. Trong nháy mắt hắn còn tưởng rằng mình làm Tề Hầu đau, sợ đến run rẩy. Sau đó cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám thở mạnh.

Tề Hầu còn chưa có buộc tóc xong, liền nghe phía ngoài có người bẩm báo:

"Quân thượng, Công tử Củ cầu kiến."

Tề Hầu vừa nghe, biểu tình mù mịt phút chốc liền bị thổi tan, vội vàng nói:

"Mau mời vào."

Rất nhanh, cửa phòng mở ra. Ngô Củ đi vào. Tề Hầu còn ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Là cá nướng, không chỉ như vậy, còn có bánh rán. Phút chốc trong phòng mùi thơm khắp nơi. Mặc dù là buổi sáng sớm, thế nhưng cũng bị kích thích thèm ăn.

Đêm hôm qua Tề Hầu đã muốn ăn cá nướng. Thế nhưng vì Diêu cơ gây náo loạn, hắn cũng quên. Trước mắt vừa ngửi thấy mùi cá nướng, nhất thời bụng muốn kêu vang.

Ngô Củ nói Tử Thanh cùng Yến Nga đem cá nướng đặt ở trên bàn, cung kính hành lễ, nói:

"Củ là cố ý hướng Quân thượng bồi tội."

Tề Hầu vừa nghe, nở nụ cười, nói:

"Nhị ca có tội gì. Là hôm qua Cô bị Diêu cơ làm tức giận. Trái lại liên luỵ Nhị ca. Cô phải chịu tội mới phải."

Ngô Củ vừa nghe, lại có chút bối rối. Trải qua nửa đêm, Tề Hầu trở mặt như lật sách vậy, trước còn nổi trận lôi đình, sau liền trở nên ôn nhu như nước. Đây thật khiến Ngô Củ có chút không chịu nổi. Bất quá Tề Hầu không tức giận là tốt rồi.

Ngô Củ đem món ngon dâng lên. Tề Hầu nhìn thấy món ngon tựa hồ càng cao hứng. Dù sao có món hắn tâm tâm niệm niệm cá nướng, còn có thể ăn bốn cái bánh rán lớn.

Tề Hầu nhìn thấy trong cái mâm còn có mấy con thỏ trắng, tựa hồ chưa từng thấy, cười nói:

"Đây là vật gì?"

Ngô Củ vừa muốn nói là bánh bao nhân đậu hình thỏ, kết quả Tề Hầu híp mắt bổ sung một câu:

"Nhìn giống y như đúc Nhị ca."

Ngô Củ:

"..."

Ngô Củ phút chốc nghẹn.

Tề Hầu cũng không biết thấy được món ngon, hay là thế nào, buổi sáng này tâm tình rất tốt đẹp. Hắn mời Ngô Củ cùng dùng bữa.

Ngô Củ ngồi xuống, liền thấy Tề Hầu bốc lên một con thỏ trắng mập mạp, sau đó cười khẽ một tiếng, rồi đặt ở bên môi hôn nhẹ.

Tóc của hắn chải một nửa, trên buộc, phía dưới xõa. So với ngày thường nghiêm túc ác liệt, lúc này thoạt nhìn có chút ôn hòa hơn HunhHn786.

Tề Hầu đột nhiên làm động tác ám muội như vậy, mặt Ngô Củ khó giải thích được lại đỏ. Liền nghe Tề Hầu cười nói:

"Rất đáng yêu. Giống y như đúc Nhị ca. Cô làm sao nhẫn tâm cắn ăn?"

Ngô Củ nhìn Tề Hầu hôn cái bánh nhân đậu hình thỏ, không lý do liếm liếm môi mình. Bỗng nhiên lại nhớ tới Tề Hầu say rượu liền biến thành quỷ cuồng hôn môi. Tình cảnh cưỡng hôn trong xe ngựa nhất thời hiện trong đầu, càng làm mặt Ngô Củ đỏ tới mang tai. Ngô Củ liền vội vàng đứng lên nói:

"Củ... Củ đột nhiên nhớ tới còn có việc gấp chưa có xử lý, liền xin được cáo lui trước."

Tề Hầu cười cười, nói:

"Có việc gấp, Nhị ca cứ đi đi. Chỉ là nhớ tuyệt đối đừng mệt mỏi thân thể."

Ngô Củ thông minh đáp một tiếng, chạy thoát thân khỏi phòng Tề Hầu, trong lòng có chút cảm giác khó hiểu.

Ngô Củ kỳ thực việc gấp gì cũng không có, trở về trốn trong phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi