VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW



Trong một công trường bỏ hoang.

Bốp
Khương Mạn bị một cái tát đánh cho tỉnh lại, má phải sưng phồng lên.

Gã đàn ông vạm vỡ trước mặt vẫn không chịu tha cho cô, lại tát một cái nữa lên mặt cô.

“Mẹ cái đồ nghèo kiết xác, bét lắm cũng là một nữ minh tinh, vậy mà trong thẻ lại chỉ có chút tiền như vậy.”
Mấy người bên cạnh mắng chửi.

“Cha nợ con trả, cho mày cơ hội cuối cùng, trong ngày hôm nay, gom cho đủ một nghìn năm trăm vạn, nếu không ông đây đập chết mày!”
Đối phương vứt điện thoại vào người cô, uy hiếp nói: “Tốt nhất là đừng có giở trò khôn vặt!”
Advertisement Khương Mạn nén nước mắt nhịn đau, mở danh bạ, gọi vào số điện thoại của mẹ.

Ánh mắt của bọn cho vay nặng lãi bên cạnh khiến cô có cảm giác như ngồi bàn chông, sợ hãi không thôi.

Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì được kết nối, không đợi cô lên tiếng, giọng nói mất kiên nhẫn của người phụ nữ vang lên:
“Nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi điện thoại cho tao!”
“Mẹ….” Khương Mạn đau xót nói: “Con bị…”
Cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại đã mắng tới:
“Không được gọi tao là mẹ! Mày là cái đồ ôn thần, mày có thể tha cho tao không, ngay từ đầu tao thật sự là nên bóp chết mày luôn cho rồi, còn hơn bị mày bám riết không buông.”
“Sao mày không đi chết luôn đi cho rồi! Tao cảnh cáo mày, đừng có làm phiền cuộc sống hiện tại của tao, nếu không thì tao sẽ không chỉ đơn giản là khiến mày cút ra khỏi giới giải trí như vậy đâu…”

Lời lẽ sắc bén đậm thẳng vào tim, Khương Mạn không phân biệt được rốt cuộc là trái tim đang đau đớn hay là cái tát ban nãy bị đánh đang đau.

Advertisement Cổ họng cô như nuốt phải vụn thủy tinh, mấy tên cho vay nặng lãi ở bên cạnh đều cười nhạo:
“Kẻ làm mẹ còn chê bai con gái mình, xem ra thật đúng là cái đồ gán nợ, chả trách mà trên mạng nhiều người mắng chửi thế.”
Gã cầm đầu đó không nhịn được, cười lạnh nói: “Ông đây chẳng quan tâm nhiều đến thế, hôm nay không giao được tiền ra, ông đây sẽ bán mày đi làm gái điếm.”
“Chí ít cũng là nữ minh tinh, giá ngủ một đêm kiểu gì chả đắt hơn kẻ khác một chút nhỉ.”
Cả người Khương Mạn run lên, liên tục van nài: “Không, đừng bán tôi đi….

tôi gom, tôi nhất định gom được tiền giao ra…”
Khương Mạn trong cơn hoảng loạn lại gọi điện thoại cho một người.

Ngụy An Nhiên, người duy nhất cô có thể nương tựa trên thế giới này, người bạn có thể tin tưởng, khi xưa đối phương sa sút,cô cũng từng rút ra một khoản tiền tích lũy lớn để giúp đối phương, lần này cô gặp nạn, chắc đối phương sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.

Điện thoại rất lâu mới được kết nối, “An Nhiên…”
Khương Mạn vừa mở miệng liền không kìm được tiếng khóc, giọng nói run rẩy: “Có thể cho tôi vay một nghìn năm trăm vạn không…”
Tiếng cười giễu cợt của người đàn ông truyền đến: “Cho cô vay? Dựa vào cái gì?”
“Khương Mạn, nếu cô thiếu tiền thì đi bán thân đi, dù gì thì danh tiếng của cô bây giờ cũng tiếng xấu vang xa rồi.”
“Tôi nói cho cô biết, những chuyện tệ hại đó của cô chẳng liên quan gì đến tôi hết, trước đây tôi nể mặt công ty mới xào CP với cô, chúng ta không thân!”
Nói xong liền ngắt ngang cuộc gọi.

Tiếng máy bận tút tút giống như một cái tát, vả cho Khương Mạn choáng váng đầu óc.

Cô không dám tin.

Trong lúc còn đang ngây người, điện thoại bị giựt đi, cô bị người ta túm tóc lôi đi.

“Ha, mùi vị của nữ minh tinh, ông đây còn chưa nếm qua đâu!”
“Các anh em hôm nay nếm thử trước nhé!”
Khương Mạn liều mạng phản kháng, đổi lại chỉ là một cái tát vô tình.

Trong lúc cô choáng váng, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh, ba mẹ vứt bỏ, bạn bè phản bội, trên mạng, những lời mắng chửi ngập trời…
Tại sao…rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Ba mẹ vứt bỏ…
Nợ cờ bạc của ba, tại sao lại bắt cô tới trả?
Trước nay cô chưa từng làm những chuyện đó, tại sao lại trở thành kẻ bám lấy kim chủ, bán thân để nổi tiếng trong lời những kẻ trên mạng…
Tiếng quần áo bị xé rách đánh thức thần trí của cô, Khương Mạn không biết lấy đâu ra sức lực đạp một cú lên bộ phận yếu ớt của người đàn ông.

Nhân lúc đối phương cuộn người hét thảm, cô bò dậy chạy thoát
Chạy trốn!
Liều mạng cũng phải chạy thoát!!
“CMN, bắt con tiện nhân đó lại!”
Tiếng quát phẫn nộ vang lên.

Khương Mạn còn chưa chạy được hai nước, lại bị người đập một gậy vào sau gáy, lập tức đổ gục xuống đất.


Mấy gã đàn ông đó đuổi tới, lại đạp mạnh vào cô mấy phát.

“Con tiện nhân, lại dám đạp ông đây, không nay không xử chết mày không được!”
Giọng nói của người đàn ông đầy hung dữ , đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

Khương Mạn thậm chí không cảm nhận được cơn đau, lúc ý thức xa dần, cô dường như nghe được gã đàn ông cung kính nói với người ở đầu bên kia cái gì đó.

“Ngài yên tâm, mấy anh em nhất định xử lí tốt con ả này.”
“Ngày mai trên toàn mạng xã hội đều có thể nhìn thấy ảnh nude của cô ta, cô ta đừng hòng ngẩng đầu làm người nữa….”
Gã đàn ông ngắt điện thoại, dặn dò đàn em ra tay với Khương Mạn.

“Đại, đại ca…con ả này hình như ngừng thở rồi…”
“Đệt, gậy ban nãy đập chết cô ta rồi!”
Sắc mặt gã đàn ông thay đổi, chửi tục một câu: “Vốn dĩ định nhân cô hội vớt một khoản từ con đàn bà thối này, vậy mà chưa kịp bắt đầu chơi đã chết rồi!”
Đám người bọn hắn trên người đều có tiền án tiền sự, cũng không sợ làm chết người, chỉ là cảm thấy phiền phức.

“Đại ca, vậy ảnh nude này còn chụp nữa không?”
Gã đàn ông bất chấp: “Chụp! Nhanh chóng chụp cho xong rồi xử lý thi thể, CMN thật là đen đủi!”
Mấy tên bắt cóc chửi bới, không chú ý tới Khương Mạn vốn đã chết, mi mắt bỗng giựt một cái.

Khương Mạn cảm thấy đầu rất đau, đầu giống như là bị cậy nứt một khe, những ký ức xa lạ, vụn vặt ùa vào trong đầu.

Cô sống ở thời Mạt Thế đầy khó khăn, tranh với trời, tranh với người, toàn bộ công lao thành tựu đổi lấy được cái danh chiến thần, trở thành kẻ đứng đầu của kỵ binh đế quốc.

Nhưng cho dù mạnh hơn nữa, cũng không địch lại ám tiễn sau lưng, vào khoảnh khắc mà đầu của cô bị xuyên thủng trên chiến trường, ký ức của Khương Mạn dừng lại tại thời điểm đó.

Cố chết rồi, lại sống lại đầy kỳ tích!
Dung hợp ký ức với cơ thể cùng tên cùng họ này chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Tiếp nhận không hề khó khăn, có chuyện gì may mắn hơn là được sống lại một lần nữa chứ! Người tranh đoạt cầu sinh trong thời mạt thế, hiểu rõ sự quý giá của sinh mạng hơn ai hết!
Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, Khương Mạn đột ngột mở mắt
Phát ra ánh mắt sắc lạnh.

Bọn bắt cóc tưởng cô đã chết hẳn rồi, đột nhiên thấy cô tỉnh lại đều bị dọa sợ chết khiếp.

Chỉ trong nháy mắt, Khương Mạn chộp mạnh lấy ngón cái của tên bắt cóc, bẻ gập ra sau.

Tiếng xương gãy giòn, kèm tiếng hét thảm thiết vang lên, không đợi đối phương kịp phản ứng, động tác của cô nhanh như chớp, một cước đạp mạnh vào háng của đối phương, dùng cùi trỏ đánh ngất đối phương.

Hai gã đàn ông bên cạnh tức giận lao tới.

Khương Mạn lúc này giống như là đổi thành người khác, trên thực tế, cũng đúng là đổi hồn phách rồi.


Người đứng đầu kỵ binh để quốc thời mạt thế, chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng người, Khương Mạn túm lấy vật lộn đều là vị trí yếu ớt của con người.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Tay chân của hai tên còn lại bị gập ngược lại với tư thế kỳ dị, không ngừng co quắp trên mặt đất, kinh hãi nhìn người con gái đang từ từ tiến về phía mình.

Rõ ràng trước đó chỉ là con cừu non yếu ớt, nháy mắt, cừu liền biến thành sói hung ác có thể ăn tươi nuốt sống bọn họ !
Khương Mạn sờ sau gáy, cơn đau vẫn còn.

Tất cả những gì thân thể này đã chịu đựng trước đó, đều rõ ràng ngay trước mắt.

Trong mắt cô lóe lên huyết sắc, khom lưng nhặt thanh thép bên cạnh lên, từng bước một ép sát tới.

Thanh thép kéo lê dưới đất, âm thanh chói tai vang lên, ma sát ra tia lửa.

Hai tên còn tỉnh táo, phải đối mặt với đôi mắt đỏ lừ như máu của Khương Mạn, cảm giác rét run như rơi vào hầm băng.

Chỉ cảm thấy bản thân đã bị tử nhần ghim trúng rồi, trên người hai kẻ này đều có tiền án giết người, ánh mắt của kẻ giết người, bọn họ rõ hơn ai hết.

Mẹ nó! Con đàn bà này thật sự muốn giết bọn họ!
“Đừng…đừng qua đây…”
“Chúng tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc…đừng giết chúng tôi…”
Hai đến bắt cóc đau đến mức gần như muốn ngất ra, nhìn thấy Khương Mạn từng bước từng bước tới gần, chỉ cảm thấy nhịp bước đó như ma quỷ.

Mắt thấy thanh thép đó vút cao lên, vụt về phía đầu của bọn họ.

Hai tên này dường như đã hình dung ra cảnh tượng đầu của chúng vỡ nát
“A…”
Tiếng hét vang lên không dứt.

Cơn đau trong dự tính không truyền đến, thanh thép dừng trên đầu bọn chúng, sắc mặt của hai tên trắng bệch, xụi lơ trên nền đất, giữa hai chân bốc lên mùi khai.

Sợ tè cả ra quần rồi…
Khương Mạn nghiêng đầu, liếm đôi môi đỏ nói:
“A..thật ngại quá, suýt chút nữa quên ở thời đại này, giết người là phạm pháp…”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi