Lúc mới quay chương trình, Khương Vân Sênh đã nói bản thân mình có một cô em gái. Mọi người đều không bất ngờ gì.
Tang Điềm nói: “Đạo diễn Khương anh chắc chắn là một kẻ cuồng bảo vệ em gái, chắc lúc nhỏ hay tết tóc cho em gái đúng không?”
Trong mấy bạn nhỏ chỉ có mình Hoa Hoa là đầu tóc tử tế nhất. Khương Vân Sênh mỗi ngày đều thay đổi kiểu tết tóc cho em ấy, kỹ thuật tết tóc có khi còn hơn cả thầy Tony rồi, vừa nhìn đã biết rất điêu luyện.
“Tôi cũng muốn vậy, mà tiếc là không có cơ hội.”
Khương Vân Sênh thở dài một hơi: “Lúc nhỏ xảy ra chút chuyện, em gái nhỏ nhà tôi mất tích rồi.”
Tang Điềm kinh ngạc vội vàng nói: “Xin lỗi đạo diễn Khương……”
“Không sao.” Khương Vân Sênh lắc đầu, nhìn Khương Mạn thần thái trở nên ấm áp: “Tôi tin là em tôi vẫn còn sống, nếu có thể tìm thấy em ấy, có khi cũng lớn bằng Tiểu Khương rồi.”
“Nhất định có thể tìm thấy.” Khương Mạn đột nhiên nói.
“Ừ.”
Tang Điềm nhìn hai bọn họ rồi lại đùa một câu, “Mà nói thế nào nhỉ, chị em với đạo diễn Khương nhìn có phần giống nhau.”
“Giống ở đâu?” Khương Mạn lắc đầu, đúng là mặt mũi của cô và Khương Vân Sênh chả có chỗ nào giống nhau.
“Em không nói đến mặt mũi, em là nói đôi mắt, còn có màu con ngươi nữa.”
Tang Điềm lắc đầu: “Mọi người không phát hiện ra à?”
Khương Mạn và Khương Vân Sênh quay qua nhìn nhau, đột nhiên sững lại.
“Nếu là con lai, thì màu con ngươi đều thế này.”
Khương Vân Sênh lại lắc đầu: “Mẹ tôi có nửa dòng máu là người Sumer, bố tôi là người Đế Quốc, mấy anh em nhà tôi lớn lên đều giống mẹ nhiều hơn.”
“Chắc gia đình Tiểu Khương cũng vậy.”
“Cũng gần thế.” Khương Mạn nhấp một ngụm trà trong cái cốc sứ, vẻ mặt trầm tư. Cái ông cha mê cờ bạc của cô và cả Lý Vân đều là mắt đen và da vàng giống người Đế Quốc, lại nhớ về kiếp trước, ông bà nội và bà ngoại đã qua đời, cô không nhớ nổi bọn họ như thế nào nữa.
Chỉ còn lại ông ngoại bị bệnh Alzheimer sống trong viện dưỡng lão. Khương Mạn vẫn chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này, nguyên chủ đã bao giờ hoài nghi về bố mẹ ruột của mình chưa nhỉ.
Trong trí nhớ, Lý Vân đúng là một người mẹ vô trách nhiệm. Lúc ông ngoại chưa bị bệnh, cũng rất quan tâm chăm sóc cho cô, đoạn cảm xúc đó vẫn còn lưu lại trong cơ thể này, mỗi lần nhớ tới lại thấy cảm động. Khương Mạn bĩu môi một cái, lần này quay về phải tới thăm ông ngoại một chuyến mới được.
“Tiếc thật đấy.” Tang Điềm thở dài một câu: “Em đang nghĩ chị nhà em và đạo diễn Khương đều họ Khương, có khi hai người lại có quan hệ huyết thống thì sao.”
Khương Mạn bất đắc dĩ nhìn cô: “Em buông thả bản thân rồi còn để trí óc bay xa như vậy à?”
Đầu óc toàn nghĩ ra cái gì không biết.
Khương Vân Sênh lại nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Cũng có khả năng này.”