VỢ CỦA ẢNH ĐẾ LẠI PHÁ HỎNG GAME SHOW

Hôm nay là cảnh cuối của Khương Mạn, quay ngoại cảnh ở ban công lộ thiên trên tầng 30.  Đây cũng là trận quyết đầu của Lâm Mặc và K trong bộ phim này. Trong ống kính, Khương Mạn đúng dựa vào lan can, châm một điếu thuốc.   

Sau màn thuốc lượn lờ là một đôi mắt lạnh lẽo đang nheo lại nhìn người đàn ông trước mặt.   

“Em không làm anh thất vọng, quả nhiên đã đến bước cuối cùng rồi.”  

Advertisement

“Trận cuối cùng này chỉ cần cược thắng, thì anh  là người chiến thắng rồi.”  

Khương Mạn rít một hơi thuốc, sau đó phả ra một làn khói. Làn khói lượn lờ bao lấy khuôn mặt người đàn ông, nhưng đôi mắt của người đàn ông lại không thèm chớp lấy một cái.   

“Cược cái gì?”  

Đôi mắt người đàn ông sâu hun hút, như là một cái vực thẳm nhìn mãi không thấy đáy, làm người ta sợ hãi. Đôi mắt người nữ lại như rắn rết, băng lạnh tàn nhẫn, như muốn siết chết người ta.   

Trong một khoảnh khắc, giống như con quái vật của Silent Hill Vs nữ yêu quái chuyên ăn thịt người,   

Ai là con nai ai là gã thợ săn?  

Khương Mạn cười cười búng điếu thuốc trong tay: “Cược xem anh có thể tự tay giết được tôi không.”  

“Chỉ cần tôi chết, anh sẽ là nhà vô địch!”  

“Lâm Mặc, anh chọn thế nào?”  

Khương Mạn ngồi lên thành lan can, sau lưng là độ cao từ tầng 30, cô ấy kéo lấy tay Bạc Hạc Hiên.   

Giọng điệu dịu dàng lả lướt như ma quỷ mê hoặc lòng người. “Lần này, mạng của tôi, do anh quyết định.”  

Bạc Hạc Hiên ngửa đầu, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, giống như kẻ giết người bị ép vào ngõ cụt.   

“Cuộc chơi này, ai cũng là người đánh cược.”  

“Lâm Mặc đánh cược giết được K? Còn K thì sao? Anh cược kết cục thế nào?”  

Khương Mạn nhìn anh ấy với nụ cười xán lạn trên mặt. Đôi mắt giống như mê man nhưng cũng giống như châm biếm, giống như nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương.   

Cô hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi đỏ mọng áp sát lỗ tai của người đàn ông, nói ra từng câu từng chữ.   

Đồng tử của Bạc Hạc Hiên như co rút lại, giống như một con dã thú đang hoảng sợ, như phản xạ có điều kiện đẩy Khương Mạn ra. Khương Mạn bay ngược về sau, giống như cánh diều rơi trong gió, từ tầng 30 rơi xuống.  

“Cắt!”  

Trần Minh kinh động nhảy lên, trận đấu đơn giản mà cực kỳ thú vị. Chưa kịp vui mừng vội vàng hô lên, “Mau kéo người vào đi!”  

Chỗ họ quay là tầng 30 của một tòa cao ốc, mặc dù tầng 26 có một khoảng sân rộng, đoàn làm phim cũng đã bố trí các trang thiết bị bảo hộ và diễn viên cũng đeo dây cáp bảo hộ.   

Cảnh diễn vừa rồi của Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên là cảnh diễn ở ngoài cho nên có nhiều người vào được phim trường. Lúc Khương Mạn rơi xuống có người còn sợ hãi hét lên. Bởi vì diễn ngoại cảnh nên cũng khó bảo mật.   

Phía dưới toà nhà đối diện mọi người tụ tập lại rất đông. Cũng có một số người là fan hâm mộ nhận được tin tức nên chạy tới xem.   

Lý Song Song là một fan hâm mộ cỡ bự, từ lúc Bạc Hạc Hiên quay bộ phim đầu tiên, cả lần quay ngoại cảnh phim (kẻ giết người) này, cô ấy đều có mặt. Vừa biết được tin tức, Lý Song Song kích động tới mức còn chưa phải giờ nghỉ trưa đã chạy tới để xem, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cô ấy vẫn giơ điện thoại lên để quay lại.   

Phút giây nhìn thấy Khương Mạn rơi xuống, cô ấy và đồng nghiệp đều bị dọa một trận, điện thoại suýt rơi xuống đất.   

“Sợ chết tôi rồi! độ cao là tầng 30 đó! Kể cả có cáp bảo hộ và có đệm bảo hộ ở sân tầng 26, những diễn viên bị đẩy ngửa ra đằng sau như vậy cũng sợ lắm chứ!  

“Tôi cũng sợ chết kiếp này.” Lý Song Song gật đầu, trong lòng cũng kiếp sợ: “Khương Mạn cũng liều mạng thật, tôi nhìn thôi cũng thấy run rồi.”  

“Tôi phải chia sẻ vào nhóm cho các chị em xem cùng, để mọi người cũng bị dọa sợ như tôi.”  

Lý Song Song mở nhóm fan ra, đăng lên đó.  

Song Song: (Vừa tận mắt xem Bạc thần và Khương võ sư đóng phim, Bạc thần quá doạ người, Khương võ sư còn kinh dị hơn.) 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi