VỢ CỦA TỔNG TÀI KHÔNG DỄ

Cô gái tóc ngắn đó nhìn theo bóng dáng của Đường Tinh Khanh, chán chường muốn chạy trốn.

“Cô hình như đã quên mất một chuyện đó cô gái!” Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói, giọng nói không lớn, nhưng lại khiến cho tất cả những người đang định rời đi đều tự giác mà dừng bước.

Cô gái tóc ngắn quay đầu lại, ngập ngừng nói: “Cậu chủ Đông Phùng, em, em đang chuẩn bị cút đi đây.”

“Ha.” Đường Phùng Lưu cười thành tiếng, anh a hơi nhắm mắt lại, ngón tay khẽ day day mắt, thở dài một hơi: “Cô gái cô thật là mau quên, lẽ nào còn cần tôi nhắc lại sao?”

Cô gái tóc ngắn nhớ lại điều gì đó, tim của cô ta đập thình thịch, nói bằng giọng van xin: “Cậu chủ Đông Phùng, cậu chủ Đông Phùng…”

Đông Phùng Lưu đột nhiên nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, rồi lớn giọng nói: “Lột sạch đồ của người phụ nữ này, vứt ra ngoài cho tôi.”

Mọi người xung quanh đều giật mình, có chút sững sờ, nhưng vẫn có người ra tay rồi.

Cuối cùng có người một người đàn ông nhịn không nổi muốn chạm vào da thịt, thân thể này liền tiến lên phía trước, sau đó mấy người đàn ông khác cũng xông lên, thi nhau lột đồ cô gái tóc ngắn ra.

Cô gái tóc ngắn điên cuồng hét lên giống như một con thú hoang sắp chết vậy, có điều âm thanh của cô ta bị chìm ngập trong bầu không khí nặng trĩu của hộp đêm.

Nam Cường Thịnh hít một hơi thật sâu, anh ta hắng lại giọng, nói to lên: “Đông Phùng, cho dù là đối với Đường Tinh Khanh, hay những người khác, có phải cậu đều đã quá đáng lắm rồi không.”

Trong mắt Nam Cường Thịnh có chút cáu gắt. anh là bạn thân của Đông Phùng Lưu, lời này cũng chỉ có anh mới dám nói với Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu nghe xong thì mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Bởi vì bọn họ căn bản đều bẩn thỉu thấp hèn.”

Nam Cường Thịnh cười đau khổ lắc đầu: “Tính sạch sẽ của cậu đã đến mức độ này rồi sao; Cho dù là thứ đồ bẩn thỉu thì cũng có thể trở nên sạch sẽ.”

Đông Phùng Lưu giơ tay ngắt lời anh ta: “Sinh ra đã là sự sỉ nhục rồi. Ai kêu mẹ cô ta cũng là thứ đồ thấp hèn.”

Nam Cường Thịnh rót cho anh ta một li rượu, anh ta nhìn những giọt rượu được rót ra từ chai, chậm rãi nói: “Tớ không tin cậu không có chút cảm tình nào với Đường Tinh Khanh. Có lẽ bản thân cậu không phát hiện ra, lúc Đường Tinh Khanh thắng, khóe miệng cậu xuất hiện nụ cười mỉm.”

Đông Phùng Lưu sững lại một lúc, có chút giật mình nhìn Nam Cường Thịnh.

Nam Cường Thịnh lại rót nửa li rượu cho mình, cầm trên tay lắc lắc, vừa khẽ gật đầu nói: “Là thật, cậu đừng làm ra vẻ mặt đấy. Tớ luôn quan sát cậu.”

Đông Phùng Lưu khinh thường lắc đầu: “Cậu quan sát tớ làm gì? Tớ thấy hai mắt cậu chắc là mải ngắm đồ tiện nữ đó mới phải. Lúc trước cậu với cô ta dựa vào nhau rất gần mà, cậu không sợ tớ tức giận sao?”

“Có thể tớ đang thăm dò xem cậu có ghen hay không, bây giờ tớ khẳng định rồi, cậu đang ghen.” Nam Cường Thịnh lảng tránh ánh mắt của Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu lắc đầu chau mày nói: “Nam Cung à, cậu không hiểu tớ sao? Cho dù thứ đồ có hỏng nữa, có bẩn nữa. Đó cũng là của tớ. Bất kì ai cũng không được động vào.”

Nam Cường Thịnh đương nhiên hiểu rồi, anh tiếp tục rót rượu.

Nam Cường Thịnh giống như đang nhớ lại cảm giác chạm vào bàn tay mềm mại của Đường Tinh Khanh, cử động ngón tay, sau đó làm ra vẻ giật mình nói: “Đông Phùng à, không phải cậu định phạt mình đấy chứ.”

Đông Phùng Lưu thả lỏng tay: “Vậy thì còn phải xem cậu có quá đáng không.” Đông Phùng Lưu nở nụ cười khiến Nam Cường Thịnh cảm thấy quen thuộc. Nụ cười đó vừa tự phụ vừa hống hách.

Nam Cường Thịnh nghĩ ngợi một lúc lâu, nói với Đông Phùng Lưu: “Lẽ nào cậu không kinh ngạc biểu hiện hôm nay của cô ấy sao? Tớ thật sự phục sát đất. Những cô gái lớn như cô ấy, mà có được cái dũng khí và trí tuệ như vậy là đã đáng quý lắm rồi.”

Đông Phùng Lưu hơi nghĩ ngợi một lúc, khinh thường nói: “Chắc là do cô ta thường xuyên đến quán rượu, quả nhiên chả khác gì mẹ cô ta

“Cậu biết tớ không có ý đó.” Nam Cường Thịnh giải thích.

Đông Phùng Lưu có chút trầm tư nói: “Lúc trước cậu còn phủ nhận, cậu đang quan sát cô ta, đúng không?” Anh ta nhìn chằm chằm Nam Cường Thịnh, muốn nhìn ra điều gì đó trong mắt anh ta.

Nam Cường Thịnh thở dài một tiếng, cảm thấy thực sự không còn cách gì nói với Đông Phùng Lưu. Anh ta chán nản nói: “Vậy thì tớ cũng không nói sai, cậu chính xác đang ghen!”

Hai người không còn gì để nói với nhau, im lặng lúc lâu rồi đột nhiên cười phá lên.

“Cũng chỉ có cậu mới dám khua môi múa mép trước mặt tớ.” Đông Phùng Lưu chỉ vào Nam Cường Thịnh, khó khăn lắm mới cười ra thành tiếng được như vậy. Nam Cường Thịnh nhún vai, uống nốt chút rượu còn lại, pha trò: “Đó là do tớ còn có giá trị lợi dụng, tớ vẫn còn phải tìm con mèo hoang đó cho cậu. Cậu cứ đợi tin tốt của tớ đi.”

“Có thể là cậu muốn tìm con mèo hoang nhỏ đó để đổi lấy người phụ nữ đê tiện kia.” Đông Phùng Lưu mặt không biểu cảm nói.

Nam Cường Thịnh cuối cùng vẫn là đứng dậy rời đi.

Đông Phùng Lưu một mình nhắm nghiền mắt uống mấy li rượu, cảm thấy chán nản, mới đứng dậy đi ra cửa.

Đông Phùng Lưu mở cửa xe ra, một mùi rượu nồng nặc bao trùm cả trong xe.

Đường Tinh Khanh quả nhiên ngoãn ngoãn ở trong xe đợi hắn, dựa vào cánh cửa, ngủ thiếp đi. Hai má của cô hồng hồng, cái cổ dưới ánh đèn mờ ảo trong xe hiện lên càng thêm mềm mại.

Đặc biệt là cái dái tai lộ ra của cô, vừa nhỏ vừa mượt mà, trong màu trắng nõn nà lộ ra vài tia màu hồng phấn trêu người, kích thích ham muốn tình dục của Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu đóng cửa xe lại, một tay ôm lấy Đường Tinh Khanh đang ngủ say, cúi đầu cắn tai cô.

Đường Tinh Khanh bừng tỉnh, cứ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, lúc cô cảm nhận được Đông Phùng Lưu đang cắn tai mình xong, ra sức vùng vẫy, đôi bàn tay trắng hồng đấm như điên vào lưng Đông Phùng Lưu.

Răng Đông Phùng Lưu khẽ cắ nhẹ, mút cả cái dái tai vào trong miệng, hai tay giữ chặt lấy hai tay đang vùng vẫy của Đường Tinh Khanh.

“Buông tôi ra, khốn nạn, khốn nạn!” Đường Tinh Khanh điên cuồng giãy giụa, thế nhưng không có tác dụng gì. Cô chửi rủa trong không gian tĩnh lặng ở trên xe, ngược lại càng kích thích dục vọng trong người Đông Phùng Lưu hết lần này đến lần khác

Đông Phùng Lưu mạnh mẽ ép sát Đường Tiểu Khả vào người mình, lưỡi cứ bừa bãi liếm lên lên tai cô, cổ cô, sau đó cậy miệng cô ra, cứ thế dây dưa với lưỡi của Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh cựa quậy, hung hăng nói: “Anh cút ra, bẩn tưởi!”

Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy buồn nôn từng hồi trong ngực.

Đông Phùng Lưu đột nhiên cười khẩy nói: “Cô không có tư cách nói tôi bẩn, loại phụ nữ rẻ mạt.”

Đường Tinh Khanh lạnh lùng cười: “Ngược lại anh lại dây dưa với mấy người phụ nữ đó đấy, anh dùng cái miệng ban nãy hôn người phụ nữ khác để hôn tôi, rốt cuộc anh xem Đường Tinh Khanh tôi là gì?”

Đông Phùng Lưu vẫn ôm chặt lấy Đường Tinh Khanh, cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể cô, ngăn cách bởi bộ quần ảo mỏng tang, càng khiến hắn thèm muốn không thể nào kìm nén lại được.

“Cô đang ghen đó sao? Hả?” Đông Phùng Lưu tiếp tục cúi người, hai tay tùy ý sờ khắp người Đường Tinh Khanh

Quần áo bị xé ra “xoẹt xoẹt”, sắc xuân mê người trong âm thanh tàn bạo bao trùm bên trong xe.

Đường Tinh Khanh vẫn cứ vùng vẫy, không biết sức mạnh đến từ đâu, đột nhiên đẩy Đông Phùng Lưu ra.

“Ghen sao? Đường Tinh Khanh tôi đây mà thèm ghen với mấy người đó sao? Anh là đồ khốn nạn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi