VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM

Diệp phu nhân càng cao hứng, khuôn mặt cũng sắp nở hoa: “Tất nhiên là thế.”

Trình Vũ cũng không biết nên nói gì, đành cười phụ họa đưa tay qua cho bác sĩ bắt mạch, bắt mạch xong lại đổi tay, Diệp phu nhân nhìn bác sĩ nhíu mày mà, lo lắng, vội hỏi: “Làm sao vậy? Gia Kỳ không có vấn đề gì chứ?” 

Bác sĩ Lương làm Trình Vũ khẩn trương, trông mong nhìn sợ ông nói ra kết quả xấu, bác sĩ khôi phục ý cười nói với mọi người: “Nghe nói tam tiểu thư đã kết hôn đúng không?”

Trình Vũ vội nói: “Cháu đã kết hôn hơn nửa năm rồi.”

Đột nhiên vị bác sĩ già cười ái muội: “Vậy hẳn không sai.”

Trình Vũ phát ngốc, cẩn thận hỏi: “ Sao vậy bác sĩ?”

Bác sĩ nhìn một nhà mơ hồ, cười ha hả: “Tam tiểu thư có thai, tầm hai tuần, cả nhà sắp được làm trưởng bối.” 

Cả không gian yên tĩnh hẳn, Diệp phu nhân có chút kích động, vội hỏi: “Bác sĩ nói thật chăng?” 

Bác sĩ bị nghi ngờ cũng không sinh khí, nhướng mày nói: “Theo mạch thì không sai đâu.”

Diệp phu nhân chắp tay trước ngực, kích động đỏ mắt, bà nhắm mắt lại niệm A di đà phật, lúc sau mới nói với mấy nam nhân trong nhà: “Gia Kỳ mang thai, một người sắp làm ông ngoại, còn hai con sắp làm cậu rồi.”

Diệp tiên sinh cũng hồi phục tinh thần lại, rối rắm đứng rồi lại ngồi xuống, hai anh trai của Trình Vũ chưa kết hôn, Diệp tiên sinh chưa có kinh nghiệm làm trưởng bối nên có chút khẩn trương, luống cuống giống trẻ nhỏ nói với vợ: “Anh…… Anh nên làm gì giờ?”

Diệp phu nhân áp chồng trên sô pha ổn định chỗ ngồi, cười nói: “Anh cái gì cũng không cần làm cả, cứ an tâm chờ làm ông ngoại thôi.”

Người tung hoành thương trường bao năm như Diệp tiên sinh lại cao hứng giống một hài tử, ha ha cười cười nói: “Phải làm ông ngoại, ha ha ta mình làm ông ngoại.” 

Diệp Gia Hiên cũng thích ý dựa vào sô pha, vui sướng nói: “Nhiều năm làm chức nhỏ như vậy hiện tại mình cũng có thể làm trưởng bối.” Nói xong cậu lại nghĩ đến cái gì đó: “Không được, mình muốn đi mua cho cháu ngoại trai quà gặp mặt.” Nói phong chính là vũ, nhảy dựng chạy đi ra cửa luôn.

Người bình tĩnh nhất trong nhà thuộc về Diệp Gia Minh, anh ôm di động cũng không biết đang xem cái gì, đợi mọi người đắm chìm trong vui sướng không chú ý tới anh, anh mới dừng động tác, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Cậu?” Nói xong tựa như nghĩ đến cái gì hay ho, anh hơi hơi cong cong khóe môi, lại lầm bầm lầu bầu nói: “Nghe cũng không tồi.” 

Nghe tin tức này Trình Vũ cũng khá khiếp vía, thế là cô mang thai, không lâu trước đó Lục tiên sinh còn tự mình kiểm tra sức khỏe thế nhưng cũng không phát hiện ra bất ngờ, có lẽ ngày đó không phải kiểm tra thai kì nên anh không phát hiện, chỉ là giờ cha của đứa bé lại thành người cuối cùng biết chuyện này, cũng không biết anh có tức khí hay không.

Hơn nữa mới không lâu lúc làm chuyện 18+ động tác của Lục tiên sinh còn rất xxxxxxx, Trình Vũ có chút lo lắng, vội hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Lương, mạch tượng ổn định chứ ạ?”

Bác sĩ cười ha hả nói: “Ổn, tam tiểu thư thân thể khỏe mạnh, thai ổn.”

Trình Vũ mới nhẹ nhõm thở một hơi. 

Diệp gia đắm chìm trong hưng phấn, cha Diệp muốn thông báo tin tức tốt đến lão bằng hữu, Diệp Gia Hiên đi mua lễ vật cho cháu, Diệp Gia Minh cũng nói công ty có việc rời đi, Diệp phu nhân phân phó người làm chuẩn bị đồ bổ cho Trình Vũ, Trình Vũ không có việc gì làm liền về phòng, có nên gọi Lục Vân Cảnh thời gian này không nhỉ, vì bên kia là buổi tối.

Trình Vũ còn do dự thì nghe người giúp việc nói: “Tam tiểu thư, cô gia lại đây.”

Trình Vũ sửng sốt trong chốc lát mới nghĩ ra cô gia là ai, Trình Vũ không ngờ Lục Vân Cảnh chạy đến đây. Cô vội vàng đi xuống lầu, quả nhiên thấy Lục Vân Cảnh đứng dưới lầu, trên tay cầm ly trà, thưởng thức tranh trong phòng khách thong thả uống, nghe tiếng bước chân anh quay đầu nhìn, nghi hoặc hỏi: “Những người khác đâu, sao anh không thấy?” 

Trình Vũ vừa nhìn thấy anh là xém buột miệng báo 2 vạch, nhưng vẫn cố nhẫn nại hỏi: “Sao anh bay lại đây thế?”

Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Anh tới đây nhìn xem.”

Thật bình tĩnh nha, cũng không biết khi cô nói cô mang thai anh có còn thế này hay không nhỉ.

Trình Vũ nghĩ người giúp việc đi tới tới lui lui sẽ ảnh hưởng không gian chia sẻ hạnh phúc của hai người nên nói: “Cùng em tới hậu viện.”

Hai người cùng nhau ra hậu viện, nơi này thực yên tĩnh, không có người quấy rầy, đợi khi đến giàn nho, Trình Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Lục Vân Cảnh vốn đi phía sau lại đột nhiên từ sau lưng ôm lấy cô.

Anh ôm thật sự chặt, thở thật sâu vào cổ cô, một lát sau mới hỏi: “Có nhớ anh hay không?”

Trình Vũ thành thật gật gật đầu: “Em rất nhớ anh.” 

“Anh không báo mà trực tiếp bay lại đây, em sẽ trách anh sao?” Ngữ khí có chút hoang mang.

Trình Vũ nghe lời này lại muốn cười, cảm thấy anh giống một ngốc tử: “Trách anh làm cái gì? Không những không trách mà em còn chuẩn bị một phần lễ vật cho anh nè.”

“Hử?” Anh nhướng mày, cực thích ý tưởng ôm cô, cảm giác hưởng thụ tựa hồ như vậy cũng chưa đã chưa đủ, cũng không để ý cô sẽ đưa lễ vật gì.

Trình Vũ hít thật sâu một hơi mới nói: “Em mang thai.”

Cảm giác thân thể anh cứng đờ, Trình Vũ cười cười nói: “Vừa mới biết thôi, Diệp gia có bác sĩ trung y gia đình, bắt mạch cho em.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Trình Vũ đợi nửa ngày cũng không thấy anh phản ứng gì, cô nhịn không được quay đầu nhìn lại thấy thân thể anh cứng đờ, còn cau mày, vẻ mặt của anh âm lãnh như thường chả nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, biểu hiện này không nằm trong dự kiến, cô liền có chút lo lắng, “Em mang thai, anh không vui sao?”

Tựa hồ giờ anh mới hồi phục tinh thần, trả lời đơn giản: “Không có.” Sau đó anh giữ chặt tay cô nói: “Chúng ta vào nhà đi.”

Nói xong quả nhiên anh kéo tay cô đi vào, Trình Vũ nhìn bóng dáng anh lại rất buồn bực, phía trước không phải anh còn nói anh cảm thấy có con thì giống có vật nhỏ ở bên người cảm giác cũng không tồi sao, hiện tại vật nhỏ đã đến sao anh bình tĩnh như vậy. Diệp gia còn hưng phấn hơn người lãnh đạm là anh.

Biểu hiện cảu anh làm Trình Vũ không vừa lòng, cô thấy ủy khuất, cũng thay bé con trong bụng ủy khuất.

Bất quá Trình Vũ không biết là tay Lục Vân Cảnh một để nắm tay cô, tay trong túi quần nắm chặt, kéo cô phía sau nên cô nhìn không ra vẻ mặt của anh, cũng nhìn không ra khi anh quay người lại khóe miệng đầy ý cười, hai mắt cũng sáng ngời như là đem tinh hoa đầy trời cất vào trong đáy mắt. Bên ngoài nắng anh sợ sẽ phơi khô nên đem cô đưa tới phòng. 

Bảo bối của hắn, còn có tiểu bảo bối, đáy lòng vui mừng kích động khó nhịn nhưng vụng về không biết biểu đạt thế nào.

Trình Vũ cũng không biết Lục Vân Cảnh nghĩ sao, nhưng anh bình tĩnh thế làm cô không mấy vui vẻ, vào nhà thì không thèm nói chuyện nữa, Lục Vân Cảnh đơn giản hỏi thăm khi cô ở bên này.

Diệp tiên sinh đã trở lại, Lục Vân Cảnh muốn cùng ông nói chuyện công tác nên Trình Vũ trở về phòng, Trình Vũ có một bụng kinh hỉ thì muốn tìm người chia sẻ, ông chồng bình tĩnh chả trông cậy vào được, cho nên cô tính tìm Văn Hi chia sẻ, không ngờ vừa định gọi điện thoại Văn Hi đã gọi tới.

“Trình Vũ, tớ tình nói chuyện này với cậu.” Văn Hi cũng có vẻ có chút kích động, giống cô cũng có chuyện cần chia sẻ.

Trình Vũ cũng không vội, liền nói: “Làm sao vậy?”

Văn Hi yên lặng trong chốc lát mới nói: “Dịch Minh Kiệt tới tìm tớ, quấn lấy tớ muốn tớ gả cho cậu ta, còn nói cậu ta biến thành bây giờ đều là do tớ làm hại, muốn tớ phụ trách.”

Trình Vũ biết Văn Hi ghét Dịch Minh Kiệt, cường ngạnh bức cậu ấy gả cho Dịch Minh Kiệt chuộc tội cũng không hợp lý, Trình Vũ liền nói: “Văn Hi, nếu cậu thật sự không thích thì nói với cậu ta cho rõ ràng, nói chúng ta sẽ tìm phương thức khác bồi thường.” 

Văn Hi vội nói: “Tớ nói rõ ràng rồi nhưng cậu ta vẫn quấn lấy không bỏ, quả thực tớ phiền muốn chết, liền chửi một trận.”

“A?” Trình Vũ cả kinh nói: “Cậu nói cái gì a?”

Văn Hi đại khái cũng có chút áy náy, ư a trong chốc lát mới nói: “Tớ chửi cậu ta da mặt dày, còn nói ghét cậu ta muốn chết, ghét vẻ ngoài chẳng ra gì cuả cậu ta, chán ghét cả cái đầu trọc đó, dù sao kiểu vậy á……”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ nhớ chuyện lúc trước Minh Hân Dao nói, cô đoán Dịch Minh Kiệt thích Văn Hi, bị Văn Hi chửi mắng như vậy chắc cậu ta rất khổ sở.

“Sau đó thì sao?” Trình Vũ hỏi.

Văn Hi thở dài nói: “Lúc sau câu ta giống như là bị đả kích á, ngây người một hồi lâu mới nói một câu ‘Nha đầu đáng chết, lúc trước thời điểm còn đi học không phải cô mê Không Minh hòa thượng sao? ’” 

Trình Vũ cũng nhớ hồi Văn Hi học cao trung đã điên cuồng mê luyến Không Minh hòa thượng, đây là một nhân vật trong phim truyền hình, tuy không phải vai chính nhưng Văn Hi lại đặc biệt thích, chắc là cảm giác hắn rất có hình tượng.

Trình Vũ hỏi: “Cho nên, Dịch Minh Kiệt ngần ấy năm vẫn luôn cạo đầu trọc là bởi vì thời đi học cậu mê Không Minh hòa thượng chứ? Nga…… Tớ nhớ hình như là từ cao trung cậu ấy bắt đầu để đầu trọc.”

Văn Hi: “……”

Tuy nhìn không thấy biểu tình nhưng Trình Vũ đoán, giờ phút này Văn Hi hẳn là đang bực bội kéo tóc. Văn Hi tạm dừng một hồi lâu mới nói: “Cậu ta nói xong những lời này liền rời đi.” 

Trình Vũ nghĩ nghĩ lại hỏi: “Cho nên hiện tại cậu muốn hỏi tớ, có nên xin lỗi cậu ta hay không à?”

Văn Hi nói: “Không có, sau khi cậu ta rời đi tớ cũng nghĩ nên xin lỗi hay không, bất quá tớ còn chưa kịp đi, ngày hôm qua cậu ta lại tới tìm tớ.”

Trình Vũ: “……”

Dịch Minh Kiệt này thật sự có tính bám riết không tha sao, trước kia sao không phát hiện ra ta?

Văn Hi lại nói: “Lúc này cậu ta thay đổi tạo hình, làm tóc dài ra, quần áo cũng thay đổi, không hề giống trước đây, ăn mặc cũng hưu nhàn.” Văn Hi nói tới đây ho nhẹ một tiếng, một lát sau mới nói: “À…… Sau đó tớ phát hiện cậu ta như vậy rất soái.”

Trình Vũ: “……”

Văn Hi lại nói: “Sau đó tớ cảm thấy gả cho cậu ta cũng không khó tiếp thu lắm.”

Trình Vũ: “……”

Bà nội nó cốt truyện trở nên quá nhanh rồi à?

Trình Vũ hít sâu một hơi điều chỉnh hô hấp một chút, lúc này mới hỏi: “Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”

Văn Hi đáp: “Nghĩ kỹ rồi.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi