VÔ CỰC MA ĐẠO


๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Đinh Hạo lắc lắc đầu quay lại đi về hướng tàng thư phòng, Đinh Hạo thấy Hồ Thạc thì nghi hoặc nói:- Động tĩnh trong tông môn vừa rồi, sư huynh vì sao lại không ra ngoài xem xét! Sư huynh bất cứ chuyện gì cũng không thèm quan tâm sao?Hồ Thạc kỳ quái nhìn Đinh Hạo nói:- Sư đệ còn chưa biết, ngày đó lúc ta mới vừa gia nhập sư môn cũng đã từng có khát vọng cao tận trời, ân sư đối với ta lại có chiếu cố.

Sư phụ ta cũng là người có ngạo khí, khi hành động không chịu bị người khác làm nhục, nhưng cuối cùng vẫn chết giữa đương trường mà không người nào ra tay vì ông.

Mất đi sự che chở của ân sư, ta ở Vô Cực Ma tông càng phải cẩn thận hơn nhiều, những sự tình như vậy đã sớm thấy quá nhiều, có chút chết lặng rồi!Đinh Hạo nghe mấy lời hắn nói liền biết Hồ Thạc đối với Vô Cực Ma tông căn bản không chút tình cảm.


Cả môn phái chỉ còn kéo dài hơi tàn, thực tại thật đáng buồn vô cùng.- Nghe sư huynh nói thì sư huynh cũng đã biết tình trạng trước mắt của tông môn, chẳng biết có thể có phương pháp nào cứu lại nữa không!Đinh Hạo lạnh nhạt hỏi.Hồ Thạc nhìn Đinh Hạo nói:- Sư đệ trong lòng đã sớm có tính toán, sao còn phải cố hỏi ta.

Ta đương nhiên sẽ hỗ trợ sư đệ hoàn thành tâm nguyện, chỉ có điều hiện tại thực lực còn yếu, khả năng giúp đệ không được nhiều.

Nhưng tin tưởng rằng với sự thần kỳ của Vô Cực Ma công, sớm muộn gì cũng sẽ không làm cho sư đệ thất vọng đâu!Đinh Hạo nghe thấy lời này của hắn bất giác có chút xấu hổ, hẳn là người này có thể tin được, cười ha ha nói:- Hảo ý của sư huynh Đinh Hạo nhất định ghi nhớ trong lòng, đương nhiên ta cũng sẽ không thiếu chỗ tốt của sư huynh, mấu chốt là cách hành động trước mắt như thế nào!Hai người thanh âm càng lúc càng nhỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười âm lãnh!Trong Vô Cực điện, tất cả mọi người trong Vô Cực Ma tông đã tề tụ đông đủ.

Thời gian kể từ lần đại hội trước chưa quá lâu nhưng người thì lại thiếu đi một số.

Chuyện hai kẻ thuộc Hắc Ma tông gây náo loạn hãy còn mới nguyên, nên người nào cũng vẻ mặt khó coi dị thường, đến cả Trương Hoành hay ra vẻ ta đây mà sắc mặt cũng đầy vẻ thất vọng, trầm ngâm không nói!Lý Nam Thiên ho nhẹ hai tiếng khiến mọi người đều tập trung chú ý đến lão, rồi từ từ nói :- Chư vị, chuyện tiến cống trăm năm một lần ở Đoạn Hồn sơn cũng chỉ còn trong khoảnh khắc, đã qua vài năm đi lịch lãm, không biết mọi người có thu hoạch được gì không? Tuy có đệ tử rốt cuộc đã không trở về, nhưng vì tương lai của tông phái ta, bổn nhân cũng không thể không làm như thế.

Hy vọng các vị hiểu được điểm khó xử của Nam Thiên?Nói rồi vẻ mặt bi thương! Mọi người tuy không biết vẻ đau thương của lão là thật hay giả, nhưng bởi vì hiện trạng hiện giờ, hành động của lão cũng là không thể trách cứ được.


Nghĩ đến uy vọng tông môn trước mắt, ai nấy sắc diện đều âu sầu, không nói một lời.Ngừng lại một chút, Lý Nam Thiên thấy không ai trả lời, đành lại mở miệng nói:- Tại thời điểm sinh tử tồn vong này, mong rằng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực tương trợ bản tông vượt qua cửa ải khó khăn này!Nói rồi ánh mắt nhìn đến trưởng lão Trương Hoành, nhưng Trương Hoành cúi đầu trầm mặc không nói, không biết là do không thấy hay là cố ý làm vậy! Lý Nam Thiên thấy Trương Hoành như vậy, lại nhìn sang ba trưởng lão còn lại.

Lý Chính Phi, Vương Toàn Đức, Mã Phong ba lão đều hiểu được tâm ý của Lý Nam Thiên, nhưng không người nào lên tiếng trả lời!Lý Nam Thiên có vẻ cũng có chút hổ thẹn, lại ho nhẹ rồi nói:- Nam Thiên cũng biết chư vị khó xử, nhưng chuyện này vẫn phải đối mặt, nếu không chúng ta đến cả sơn môn cũng không bảo toàn được, cho dù có được Thanh Sát quyết cũng không cách nào tu luyện tu luyện a! Hy vọng các vị trưởng lão đưa ra chút thành ý, ta thân là tông chủ lại càng phải có trách nhiệm!Nói rồi Lý Nam Thiên lấy ra hơn mười khối cực phẩm tinh thạch, trăm khối thượng phẩm tinh thạch, ngoài ra còn có dược vật khí tài của người tu chân để lên bàn đá trước mặt.

Bốn vị trưởng lão nãy giờ một mực im lặng cuối cùng cũng có hành động!- Ồ, ta không nghĩ được tông chủ vậy mà cũng có chút tích cóp.


Tông chủ đã hào phóng như thế, bọn ta cũng không thể không làm gì được!Trương Hoành nói rồi liền đi tới đưa đồ ra, mấy lão kia cũng đi theo sau.Đợi bốn lão lui rồi, Đinh Hạo nhìn thêm lần nữa phát hiện trên mặt đất lại có thêm rất nhiều thứ, chỉ có điều so với những gì Lý Nam Thiên đưa ra rõ ràng có chút tệ hơn.

Lúc này Đinh Hạo mới ngầm hận mình lúc đó sao không tranh thủ lấy thêm ít nữa những thứ trong tay Phùng Tinh Nhiên.

Tông môn của mình mỗi trăm năm đều cần phải suy nghĩ về chuyện tiến cống cho họ, Luyện Ngục Ma tông khẳng định là giàu nứt đố đổ vách!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi