VÔ ĐỊCH CHIẾN THẦN


“Chào chị, tôi là bạn của anh Lâm, rất hân hạnh được làm quen với chị!”
Đối mặt với ánh mắt hơi có mấy phần chăm chú của Châu Ngọc Ánh, Võ Hoàng Yến hoàn toàn không có một chút bối rối nào, thậm chí còn có mấy phần tự nhiên, đưa tay về phía Châu Ngọc Ánh gật đầu mỉm cười.
Thấy thế, Châu Ngọc Ánh cũng vội vàng đáp lại.
“Chào cô!”
“Được rồi, cô trở về trước đi, từ đây về nhà của tôi cũng không có bao xa.

Khi nào có việc, tôi sẽ liên lạc lại với cô sau!”
Lúc này, Trần Lâm đột nhiên lên tiếng nói chuyện, để cho cả hai người phụ nữ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Nhưng phản ứng cua Võ Hoàng Yến rất nhanh, cô lập tức mỉm cười, gật đầu.
“Vâng, vậy tôi đi trước đây!”
Nói xong, Võ Hoàng Yến liền quay trở về ô tô, sau đó nổ máy rời đi.

Mà lúc này, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh cũng nhanh chóng thu hồi, dừng lại ở trên người của Trần Lâm, trong giọng nói mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.
“Cô ấy, thật sự chỉ là bạn anh thôi sao?!”
Không biết vì sao, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Võ Hoàng Yến nhìn về phía Trần Lâm.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng thân mật của hai người bọn họ, để cho Châu Ngọc Ánh có loại cảm giác vô cùng khó chịu.

Thế nhưng, cô cũng không rõ vì sao mình lại khó chịu như vậy, nên lúc này mới quay sang thử tính thăm dò Trần Lâm.
“Đương nhiên là không phải!”
Nghe Châu Ngọc Ánh hỏi đến, Trần Lâm không một chút do dự đáp lại.

Mà nghe được câu trả lời này của anh, Châu Ngọc Ánh không khỏi giật mình, ngước mắt nhìn thẳng về phía Trần Lâm.

“Nhưng mà, cô ấy trước đây từng là đồng đội của tôi.

Hiện tại, chúng tôi có một số công việc cần phải liên hệ với nhau, nên mới hẹn ra ngoài gặp nhau.

Thế nào, cô muốn tìm hiểu quan hệ của chúng tôi để làm gì?!”
Bất quá, Trần Lâm rất nhanh liền lên tiếng giải thích, để cho Châu Ngọc Ánh không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thế nhưng, khi nghe anh hỏi ngược lại, trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh lập tức lộ ra một vẻ lúng túng.
Nhưng mà, Trần Lâm giống như cũng không để ý đến việc này, anh vội đưa tay chỉ về chiếc hộp bánh kém vẫn còn đang cầm ở trên tay, nói ra.
“À phải rồi, hôm nay là sinh nhật của con gái cô, là cô muốn mua bánh kém về làm sinh nhật cho con bé sao?”
Lúc này, nghe Trần Lâm hỏi đến, Châu Ngọc Ánh cũng nhanh chóng khôi phục lại tâm tình.

Nhưng không biết vì sao, lúc này cô nhìn về phía ánh mắt của Trần Lâm luôn có cảm giác gì đó là lạ.
“Ừm! Mà anh làm như thế nào biết được sinh nhật của con gái tôi? Giống như, tôi cũng không có nói cho anh biết ngày sinh của con bé.”
“Tất nhiên là con gái cô nói cho tôi biết rồi.

Hơn nữa, cả ngày hôm nay tôi đều dẫn theo con bé ra ngoài đi chơi.

Hiện tại, chắc con bé đã tỉnh dậy rồi.

Hay là chúng ta tranh thủ về sớm một chút, tôi muốn làm một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng sinh nhật cho con bé!”
Trần Lâm rất nhanh liền lên tiếng giải thích.

Sau đó, anh cũng không có chờ đợi được nữa, liền dự định đi bộ trở về khu chung cư Châu Thành.

Nhưng mà, lúc này âm thanh của Châu Ngọc Ánh đã gọi với theo: “Này anh, anh muốn đi bộ về nhà thật đấy à? Lên xe của tôi đi, để tôi chở anh về nhà!”
Nghe thế, bước chân của Trần Lâm lúc này mới dừng lại, anh hơi hơi nheo mắt nhìn về phía cô mỉm cười.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ không khách sáo đâu nhé!”
Nói xong, anh liền trực tiếp mở ra cửa xe, ngồi ở phía sau lưng của Châu Ngọc Ánh.

Thấy thế, Châu Ngọc Ánh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đồng thời nhanh chóng khởi động ô tô, lái trở về nhà của mình.
“Bố ơi, mẹ ơi! Bố mẹ đang ở đâu rồi?!”
Lúc này, con bé Khánh Ngọc vừa mới từ trên giường ngủ mở mắt tỉnh dậy.

Sau khi phát hiện trong phòng không có ai, con bé mới đưa tay lên dụi dụi mí mắt, rồi chậm rãi bước ra bên ngoài, theo thói quen hô lên vài tiếng.
Nhưng mà, trong phòng lúc này cũng không có người đáp lại, thế nên cô bé mới đem cửa phòng ngủ đẩy ra, dự định đi về phía bên ngoài phòng khách.

Thế nhưng, ngay vào lúc này, một trận âm thanh dồn dập từ phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến, kèm theo đó là giọng nói của một người phụ nữ bất chợt vang lên.

“Chị Ngọc Ánh, chị có ở nhà không ạ?!”
Nghe được tiếng hô ở phía bên ngoài cửa phòng truyền đến, cô bé Khánh Ngọc không khỏi hơi hơi nghiêng đầu, thông qua lỗ nhỏ ở trên cửa chính, liếc mắt nhìn lấy một người phụ nữ mặc lấy quần áo trùm kín mặt mũi, giọng nói có chút nghi hoặc vang lên.
“Cô là ai thế? Cô tìm mẹ cháu có việc gì?”
“Ồ, cháu là Khánh Ngọc, con gái của mẹ Ngọc Ánh có phải không? Cô là bạn của mẹ cháu, cô có việc muốn đến tìm mẹ cháu để nói chuyện, cháu có thể mở cửa phòng để cho cô đi vào được không?”
Người phụ nữ đứng bên ngoài cửa phòng, nghe được âm thanh của cô bé Khánh Ngọc từ trong phòng truyền đến, tức thì mừng rỡ kêu lên.

Thấy thế, cô bé Khánh Ngọc càng thêm nghi hoặc, ngó nghiêng một hồi sau mới đáp lại.
“Mẹ cháu nói, khi mẹ không có ở nhà, sẽ không được phép cho người lạ vào nhà.


Mà mẹ cháu cũng sắp trở về rồi, nếu cô muốn gặp mẹ cháu vậy thì đứng đợi một lúc nữa có được không?”
Nhìn thấy con bé không có ý định đem cửa phòng mở ra, ánh mắt của người phụ nữ bên ngoài cửa phòng không khỏi xoay chuyển một vòng.

Sau đó, giọng nói mang theo mấy phần dụ hoặc, nói ra.
“Khánh Ngọc, cô quả thật là bạn của mẹ cháu.

Với lại, đứng ở ngoài này có chút bất tiện.

Hay là vậy đi, con mở cửa phòng để cho cô đi vào ngồi một chút.

Sau đó, cô sẽ mua cho con đồ chơi, con thấy có được không?”
Nhìn thấy bộ dáng của người phụ nữ này, lại nghe được câu nói của đối phương, cô bé Khánh Ngọc không khỏi nghiêng nghiêng đầu, liên tục lắc đầu nói ra.
“Không được đâu, không được đâu! Mẹ bảo, người xấu rất hay lừa gạt con nít.

Thế nên con sẽ không có mở cửa cho cô vào đâu.

Nếu cô muốn gặp mẹ cháu, vậy thì đứng ở ngoài chờ một chút nữa đi.

Cháu sẽ gọi điện thoại để nói mẹ cháu trở về gặp cô!”
Vừa nói, cô bé vừa giả vờ xoay người, dự định lấy điện thoại gọi cho mẹ mình.

Thấy được hành động này của con bé, ánh mắt của người phụ nữ đang đứng ở phía bên ngoài cửa phòng không khỏi trừng lớn một cái.
Bất quá, sau đó vẻ mặt của người phụ nữ này cũng dần dần trở nên hung ác lên.
“Hừ, đồ thứ con hoang không biết điều.

Nếu như mày đã không chịu nghe lời, vậy thì mày đừng có trách tao!”
Nói xong, người phụ nữ này vậy mà từ trong quần áo lấy ra một thanh thép mỏng, hướng về phía cửa phòng nạy ra.


Mà nghe được tiếng động ở bên ngoài, sắc mặt của cô bé Khánh Ngọc không khỏi bị dọa sợ, vội vàng hét ầm lên.
“Bố ơi, có người xấu muốn bắt nạt con! Bố mau cứu con!”
Nghe được tiếng hô này của con bé, người phụ nữ ở phía bên ngoài cửa phòng nhất thời có chút giật mình, động tác cũng trở nên run rẩy một hồi.

Bất quá, sau khi xác định không có Trần Lâm xuất hiện ở gần đây, động tác của cô ta càng thêm cấp tốc.
Lạch cạch...
Mặc dù có chút vội vàng, nhưng động tác của người phụ nữ này lại vô cùng thành thạo.

Chỉ không đến nửa phút,ổ khóa điện từ phía bên ngoài đã bị vô hiệu hóa, chốt cửa cũng nhanh chóng bị đối phương mở ra.
Vừa nhìn thấy được cửa phòng bị đẩy ra ngoài, một người phụ nữ mặc lấy quần áo trùm đầu đi tới trước mặt, cô bé Khánh Ngọc có chút hoảng sợ, vội vàng hét ầm lên.
“Cô là người xấu, cô không được đi qua đây!”
“Đồ con hoang, mày kêu cái gì? Mày có tin là tao trực tiếp một tay tát cho mày vỡ mồm hay không? Tốt nhất là mày hãy ngoan ngoãn một chút, nếu không thì mày cũng đừng có trách tao vì sao lại ra tay độc ác.”
Vừa nói, bước chân của người phụ nữ mang theo khăn trùm đầu vừa gia tốc, hướng về phía vị trí của cô bé Khánh Ngọc lao nhanh đến.

Từ động tác của đối phương đến xem, người này rõ ràng cũng không phải là một người phụ nữ bình thường.

Hơn nữa, bộ pháp của cô ta cũng vô cùng vững chắc, đây có thể xác định đối phương là một người luyện võ.

Với lại, thực lực của đối phương cũng tuyệt đối là không thấp.
Thế nên, cô bé Khánh Ngọc rất nhanh liền bị người phụ nữ lạ mặt này bắt được.

Đồng thời, đối phương một tay đem cô bé khống chế, một tay chặt mạnh ở phía sau gáy của con bé, đem con bé đánh cho ngất đi.

Sau đó, ánh mắt của cô ta bắt đầu đảo qua bốn phía xung quanh, giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó.
“Cô muốn tìm cái gì?”
Nhưng vào lúc này, từ phía sau lưng của người phụ nữ này đột nhiên truyền đến một trận âm thanh lạnh lùng, để cho đối phương không khỏi kinh hãi giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn về phía sau..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi