VÔ ĐỊCH CHIẾN THẦN


"Đội trưởng, anh có ở đó không?"
Vốn đang ngồi ở trong phòng để điều dưỡng, lúc này nghe được âm thanh của Võ Hoàng Yến ở bên ngoài vang lên, hai mắt của Trần Lâm nhanh chóng mở ra.
"Có việc gì?"
Không biết vì sao, vừa rồi trong lòng của anh hơi có một chút cảm giác bất an, cũng không có cách nào tập trung được tinh thần, chỉ có thể ngồi yên tĩnh xếp bằng ở trên giường ngủ.
Lúc này, nghe được tiếng của Trần Lâm đáp lại, Võ Hoàng Yến vội vàng đem cửa phòng đẩy ra.

Sau đó, trên khuôn mặt của cô mang theo một thoáng do dự, cuối cùng mới chậm rãi nói ra.
"Châu Thành xảy ra chuyện rồi!"
Vừa nghe được lời này của cô, thân hình của Trần Lâm từ trên giường ngủ nhảy bật dậy.

Đồng thời, ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm về phía Võ Hoàng Yến.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hai người bọn họ đã bị bắt cóc, toàn bộ người của chúng ta đều bị gi3t chết.

Ngay cả A Báo, cậu ta cũng đã trúng độc bỏ mình, trên người có rất nhiều vết thương vô cùng nghiêm trọng."
Lúc nói ra những lời này, hai hàm răng của Võ Hoàng Yến đều nhịn không được nghiến chặt lại với nhau, ngay cả mười đầu ngón tay của cô cũng đang siết chặt.
Có thể nói, đây là một lần mà người của bọn họ tổn thất nghiêm trọng như vậy.

Hơn nữa, ngay cả mục tiêu bảo vệ cũng bị bắt đi.


Đây đối với cô mà nói, tuyệt đối là một sự đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Mà lúc này, âm thanh của Trần Lâm gần như là đang gầm thét.

Anh tức giận quát lên.
"Là ai? Là ai đã làm ra việc này?"
Toàn bộ biệt thự đều bị tiếng hét lớn này của anh làm cho bừng tỉnh.

Thành phố Tân Hải giờ phút này cũng bắt đầu không ngừng chấn động.
"Điều ra hết tất cả lực lượng, tôi muốn trong vòng mười lăm phút, toàn bộ thành phố phải ở trong trạng thái giới nghiêm!"
Sau một hồi phẫn nộ gầm thét, lúc này thần sắc của Trần Lâm bỗng dưng trở nên bình tĩnh đến lạ thường.
Ngay sau đó, anh truyền xuống mệnh lệnh, để cho Võ Hoàng Yến đi ra ngoài liên lạc với đội vệ binh của thành phố.
Chỉ trong vòng chưa đến mười phút, toàn bộ các tuyến đường ra vào thành phố Tân Hải đều bị phong toàn, khắp nơi trên các cửa ngõ đều có người của vệ binh quốc gia đang canh giữ.
Lúc này, ngồi trong một chiếc xe ô tô màu trắng, hai người đàn ông một già một trẻ.

Người đàn ông lớn tuổi để râu quai nón, đang ngồi ở phía sau tay lái.

Còn người đàn ông trẻ tuổi thì đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai, trong miệng vẫn còn ngậm lấy điếu thuốc.
Vẻ mặt của gã đàn ông trẻ tuổi hơi mang theo một chút buồn bực, hắn vừa phì phèo phun ra khói thuốc, vừa tức giận lẩm nhẩm nói ra.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là có chuyện gì? Làm sao toàn bộ thành phố đều bị giới nghiêm? Ngay cả lối ra cũng bị kiểm soát? Không phải là bọn họ phát hiện ra việc gì rồi đấy chứ?"
Hai người này đều là thành viên của Tinh Vũ Lâu, bọn họ đến Tân Hải lần này là để điều tra về Trần Lâm.

Nhưng cả hai đều không có nghĩ đến, bọn họ vừa mới tiến vào Tân Hải, toàn bộ thành phố đều đã bắt đầu phong tỏa.

Việc này để gã đàn ông trẻ tuổi hơi có chút buồn bực.
"Ừm? Cũng có thể là như vậy, lát nữa chúng ta nên cần thẩn một chút, tránh để cho bọn họ phát hiện ra sai lầm gì."
"Biết rồi!"
Gã đàn ông trẻ tuổi đáp lại một tiếng, sau đó cũng đem điếu thuốc vẫn còn hút giở ném mạnh ra ngoài.
Mà lúc này, một nhóm vệ bĩnh đang nhanh chóng đi tới, dừng lại ở trước cửa xe của hai người bọn họ.
Cộc cộc!
Một người vệ binh đưa tay lên gõ cửa kính xe ô tô, ra hiệu cho người ở bên trong đem cửa xe hạ xuống.
Nhìn thấy quân phục ở trên người của binh sĩ, sắc mặt của cả hai người bọn họ đều hơi thoáng biến đổi một chút.

Nhưng mà, bọn họ rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

Đồng thời, gã đàn ông trẻ tuổi hơi có chút khó chịu, bắt đầu lên tiếng phàn nàn.
"Sếp, các anh chặn xe của chúng tôi làm gì? Bọn tôi chỉ là dân thường, cũng không vi phạm bất kỳ lệnh cấm gì?!"
Vừa nói, gã đàn ông trẻ tuổi vừa móc ra điếu thuốc, dự định mời thuốc đối phương.

Thế nhưng, vệ binh không có để ý đến, chỉ hơi liếc mắt nhìn về phía bên trong ô tô một chút.
Không có phát hiện bất cứ đồ vật khả nghi gì, vệ binh lúc này mới phất phất tay, ra hiệu cho chiếc xe ô tô của hai người bọn họ rời đi.

Lái xe đi về hướng giao lộ, lúc này ánh mắt của hai người bọn họ không khỏi nhìn nhau.
"Lão Lục, tình huống có chút không đúng nha? Đám vệ binh này muốn tìm đồ vật gì? Giống như cũng không phải là chú ý đến chúng ta?"
Nghe gã đàn ông trẻ tuổi hỏi thăm, lúc này lão Lục mới vội vàng lắc đầu, đáp lại.
"Chuyện này tôi làm sao biết được? Tạm thời chỉ có thể liên lạc với lão Thất, hy vọng là hắn nắm được một chút tin tức."
Nói xong, hai người bọn họ đều không dám dừng lại, chỉ có thể cấp tốc lái xe rời đi.
Mà lúc này, tình huống như vậy cũng không chỉ ở nơi này xảy ra.

Rất nhiều nơi ở trong thành phố, đều có hình ảnh tương tự như vậy.
Trong văn phòng làm việc của bộ chỉ huy quân sự thành phố, sắc mặt của đại tá Dương Thành Công hơi có mấy phần khó coi, nhìn về phía một nam một nữ đang ngồi ở phía trước mặt của mình.
Ông ta vừa mới nghe xong một cuộc điện thoại, là phó chủ tịch thành phố Tân Hải gọi đến, hỏi ông ta là có việc gì xảy ra, tại sao lại ra lệnh cho vệ binh phong tỏa thành phố.
Đối với việc này, Dương Thành Công hoàn toàn không biết gì cả, chuyện này ông ta cũng vừa được cấp dưới thông báo lên.
Hiện tại, thấy được hai người ở trước mặt đột nhiên lại xuất hiện, để cho trên trán của ông ta không khỏi đổ đầy mồ hôi.
Reng reng...
Ông ta còn chưa có ngồi xuống ấm chỗ, lại một tiếng chuông điện thoại nữa reo lên.
Ngay sau đó, một giọng nói mang theo mấy phần tức giận, từ bên kia đầu dây điện thoại vọng ra ngoài.
"Dương Thành Công, ông có phải là bị điên rồi hay không? Một chuyện quan trọng như vậy tại sao ông lại không báo cáo cho tôi, còn dám tùy tiện điều động đội vệ binh của thành phố?"
Âm thanh này là của bí thư thành ủy, Quách Phú Thành.
"Đồng chí bí thư, chuyện này thật sự là có chút bất đắc dĩ, tạm thời tôi cũng không có thời gian để giải thích rõ ràng cho ông.

Đợi sau khi xử lý xong việc, tôi sẽ..."
"Giải thích cái gì? Tôi muốn ông đem lệnh phong tỏa giải trừ cho tôi ngay lập tức, rõ chưa!"
Cạch!
Ầm!
Nghe được âm thanh dập máy từ phía bên kia truyền lại, mồ hôi ở trên trán của Dương Thành Công càng chảy ra ròng ròng.

Nhưng mà, khi ánh mắt của ông ta chạm đến thân hình của hai ngươi ở trước mặt, thần sắc liền trở nên cứng đờ.
Sau đó, ông ta có chút cười khổ nói ra: "Hai vị tổ tông của tôi, chuyện này tôi chỉ có thể giúp hai người đến như vậy thôi.

Nếu tiếp tục như vậy nữa, cái ghế này của tôi sợ là không thể nào giữ lại được nữa rồi!"
Nói xong lời này, thân hình của ông ta dường như trở nên già nua đi hết mấy phần.
Thế nhưng, Trần Lâm vẫn yên tĩnh không có mở miệng ra nói bất cứ lời nào.
Qua một lúc sau, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lần này, Võ Hoàng Yến tự mình lấy điện thoại ra kiểm tra.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô lóe lên một tia ánh sáng, chăm chú nhìn về phía Trần Lâm.
"Đội trưởng, chúng ta đã tìm thấy được rồi!"
Nghe được lời này của cô, Trần Lâm không nói ra một lời, lập tức đứng thẳng người đứng dậy, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Lúc đi ngang về phía Dương Thành Công, anh hơi dừng lại một chút.
"Cảm ơn!"
Lúc nói ra lời này, thân ảnh của Trần Lâm đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà lúc này, Võ Hoàng Yến cũng vội vàng đuổi theo phía sau lưng.
Nhìn theo hai người bọn họ rời đi, lúc này Dương Thành Công không khỏi cười khổ lắc đầu.
Nếu như không phải biết rõ được thân phận của hai người bọn họ.

Hơn nữa, trước đây ông ta có chút chịu ơn đối với Trần Lâm, vừa rồi ông ta sẽ không mạo hiểm đưa ra quyết định như vậy.
Nhưng mà, ông ta vẫn nhịn không được, ngã ngồi ở trên ghế tựa, trong miệng phát ra một câu cảm thán.
"Xem chừng, tuổi đã già rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi