VÔ ĐỊCH CHIẾN THẦN


"Đội trưởng!"
"Đội trưởng!"
Nhìn thấy Trần Lâm từ bên ngoài đi vào, lúc này một nhóm binh sĩ đang canh giữ ở bên ngoài biệt thự, đều không khỏi hướng về phía anh thi lễ.
"Suỵt!"
Đối với những binh sĩ này, Trần Lâm hơi khẽ gật đầu, rồi ra hiệu cho bọn họ chớ gây ra ồn ào, đem con gái của anh đánh thức.
"Bố ơi, chúng ta đã về nhà rồi hả bố?"
Vốn đang thiu thỉu nằm gục ở trên bả vai của Trần Lâm đi ngủ, lúc này nghe được âm thanh ở bên tai vang lên, cô bé Khánh Ngọc không khỏi nâng đầu, dụi mắt, có chút mông lung nhìn về bốn phía xung quanh
"Ừ, chúng ta đã về nhà rồi!"
Đưa tay vuốt nhẹ lên trên đỉnh đầu của con gái, trong ánh mắt của Trần Lâm mang theo mấy phần cưng chiều.
"Bố ơi, đây là nơi nào thế hả bố? Chúng ta không phải về nhà rồi sao?"
Sau khi quan sát một hồi, nhìn thấy khung cảnh xung quanh cảm giác vô cùng xa lạ, cô bé Khánh Ngọc không khỏi hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, đồng thời đối với Trần Lâm nói ra nghi ngờ của mình.
"Đây là nhà mới của chúng ta, sau này cả nhà chúng ta đều sẽ ở nơi này!"
"Thật hả bố?!"
Cố bé có chút trợn to hai mắt, vẻ mặt lộ ra mấy phần khó tin.
Nơi này thật sự quá mức xa hoa, so với căn phòng ở khu chung cư trước đây mà hai mẹ con cô bé từng sinh sống, thật sự không có cách nào so sánh được.
Thế nên, nghe Trần Lâm nói như vậy, cô bé cảm giác vô cùng hiếu kỳ.
"Tất nhiên rồi, đây là nhà của bố.

Chỉ c ần sau này con gái thích, thì bất kỳ lúc nào cũng có thể ở đây!"
"Hoan hô bố!
Nghe được lời khẳng định của Trần Lâm, lúc này cô bé có chút nhịn không được, lập tức ở trên người của anh nhảy lên hoan hô.
Động tác này của cô bé suýt chút nữa làm cho Trần Lâm không có cách nào đứng vững, ngã nhào xuống mặt đất.
May mắn, anh phản ứng nhanh nhạy, kịp thời giữ vững được cơ thể.


Nhưng mà, trong ngực truyền đến một trận buồn bực, để cho anh nhịn không được ho khan lên vài tiếng.
"Bố ơi, bố làm sao thế?"
Nhìn thấy Trần Lâm đột nhiên ho khan, cô bé Khánh Ngọc có chút hốt hoảng, vẻ mặt lộ ra tràn đầy lo lắng, kêu lên.
Thấy thế, anh không khỏi nén đau bật cười, rồi đưa tay lên xoa nhẹ trên đầu của cô bé.
"Bố không sao, bây giờ chúng ta đi vào gặp mẹ nhé!"
"Vâng ạ!"
Mặc dù nhìn bộ dáng của Trần Lâm không quá ổn định, nhưng nghe nhắc đến mẹ tinh thần của cô bé lộ ra mấy phần thấp thỏm, bất an.
Ngồi ở trong phòng, liên tục đưa mắt nhìn lên đồng hồ, Châu Ngọc Ánh lại không ngừng thở dài một hơi.
Cô cũng không biết mình đã lặp đi lặp lại hành động như vậy bao nhiêu lần.

Nhưng từ lúc được cứu trở về, trong lòng của cô chưa một lần yên tâm.
Cô luôn có loại cảm giác, thời gian lúc này trôi qua thật sự lâu.

Chính cô cũng không biết, vì sao bản thân lại liên tục gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.

Dường như, từ lúc gặp phải Trần Lâm.

mọi chuyện liền bắt đầu trở nên vô cùng rắc rối.
Đối với một người mẹ như cô mà nói, thì việc này để cho cô cảm giác bất an vô cùng.

Thế nhưng, không biết vì sao mỗi lần nghĩ đến đem con gái rời xa Trần Lâm, cô lại nhịn không được có loại cảm giác vô cùng vắng vẻ, còn có một chút muộn phiền.
"Mẹ, mẹ ơi!"
Ngay lúc trong đâu đang suy nghĩ lung tung, không biết lần tiếp theo gặp phải Trần Lâm mình nên cư xử với anh như thế nào.

Lúc này, ở bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu của con gái Khánh Ngọc, toàn bộ cơ thể của Châu Ngọc Ánh giống như là bị chấn động.
Ngay sau đó, cô cấp tốc xoay đầu nhìn lại.

Lúc này, con gái của cô đang được Trần Lâm bế ở trên tay.

Hơn nữa, trên khuôn mặt của con bé con mang theo vô cùng hưng phấn, hướng về phía cô liên tục vẫy tay.
Thấy được một màn này, không hiểu vì sao hai hàng nước mắt của cô không khỏi chạy dài xuống.

Ngay sau đó, cô cuối cùng cũng nhịn không được, vội vàng chạy nhanh tới, đem con gái của mình ôm chặt ở trong lòng ngực.
"Con gái của mẹ! Cuối cùng thì con cũng trở về rồi!"
Vừa nói, nước mắt của Châu Ngọc Ánh càng tuôn ra như suối trào.

Đứng ở một bên, Trần Lâm chỉ biết im lặng một hồi thật lâu.
"Xin lỗi!
Âm thanh mang theo mấy phần áy náy, thần sắc của Trần Lâm cũng lộ ra vô cùng xấu hổ, nhìn về phía hai mẹ con Châu Ngọc Ánh.
Nghe được lời này của anh, mặc dù trong lòng lúc này có một chút tức giận, nhưng Châu Ngọc Ánh không có nói thêm lời nào, mà chỉ ôm chặt lấy con gái, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô bé.
Biết rõ trong lòng của Châu Ngọc Ánh nhất định là đối với mình vô cùng bất man.

Thế nhưng, Trần Lâm cũng không có làm thêm giải thích.

Cả nhà ba người bọn họ, cứ như vậy im lặng đứng ở giữa phòng.
"Bố ơi, mẹ ơi! Con sợ!"

Nhìn thấy con gái trong lúc mơ màng ngủ, hô lên từng tiếng thất kinh.

Trong lòng của Trần Lâm cảm thấy vô cùng đau đớn cùng phẫn nộ.
Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên trên mái tóc có phần hơi rối của con bé, cố gắng kiềm chế lại tức giận ở trong lòng, trong miệng phát ra một tiếng nói khẽ.
"Con gái, đừng sợ! Có bố ở đây rồi, bố nhận định sẽ đem đám người xấu kia đuổi đi!"
"Ừm!"
Cũng không biết cô bé có nghe được âm thanh của anh hay không, trong lúc mơ màng cô bé hơi khẽ chép miệng một tiếng.
Sau đó, bàn tay bé nhỏ của cô bé nắm chặt lấy cánh tay của Trần Lâm, cơ thể bắt đầu cuộn tròn lại, ngủ một cách ngon lành.
"Tôi muốn cùng anh nói chuyện!"
Vừa mới mở cửa đi ra khỏi phòng, lúc này thân hình của Châu Ngọc Ánh đã chắn ngang ở trước cửa.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

Nhất thờ, Trần Lâm hơi thoáng có chút kinh ngạc.

Nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu đáp lại.
"Được!"
Nói xong, cả hai liền đi xuống lầu.
"Anh là ai? Vì sao lại muốn tiếp cận hai mẹ con tôi?"
Trần Lâm vừa mới đi xuống lầu, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, Châu Ngọc Ánh đã nhịn không được, lên tiếng chất vấn.
Thấy bộ dáng của Châu Ngọc Ánh lúc này, trong lòng Trần Lâm mang theo mấy phần bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tôi cũng không phải đang cố ý tiếp cận cô.

Chuyện này, tạm thời tôi không tiện nói ra được.

Nhưng cô hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ tuyệt đối không làm hại hai mẹ con cô!"
"Tin tưởng? Anh kêu tôi làm như thế nào để tin tưởng anh? Từ lúc gặp mặt, anh không chỉ đem lại rắc rối cho tôi, còn khiến cho con gái tôi mấy lần gặp phải nguy hiểm.


Hiện tại, anh chỉ nói mấy câu tin tưởng là có thể giải quyết được hay sao?
Giống như một khối lò xo bị kiềm nén lâu ngày, lúc này cảm xúc của Châu Ngọc Ánh bỗng dưng bộc phát, để cho Trần Lâm trong lúc nhất thòi không vó cách nào phản ứng kịp, cả người đều ngẩn ngơ.
"Xin lỗi!"
Qua một lúc sau, Trần Lâm mới bắt đầu hồi phục lại tâm tình.

Sau đó, anh phát ra một câu như vậy, rồi lập tức đứng thẳng người dậy, quyết định rời đi.
Nhưng mà, tâm tình của Châu Ngọc Ánh càng thêm không nhịn được, cô nhìn anh với vẻ mặt vô cùng tức giận.
"Xin lỗi, anh suốt ngày chỉ biết nói xin lỗi thôi sao? Nếu như anh đã không muốn nói ra mục đích thật sự của mình, vậy thì từ bây giờ trở đi tôi cũng không cần anh phải chăm sóc cho con gái của tôi nữa.

Sau này, tôi không muốn anh xuất hiện ở trước mặt của hai mẹ con tôi!"
Nói xong lời này, Châu Ngọc Ánh nổi giận đùng đùng, trực tiếp đi thẳng lên lâu, cũng không thèm quay lại nhìn Trần Lâm lấy một cái.
Đứng ở trong phòng khách, thần sắc của Trần Lâm hơi thoáng ngưng trệ một chút
Nhưng cuối cùng, anh cũng không có tiến lên đuổi theo, vẻ mặt mang theo mấy phần bất đắc dĩ, âm thầm lắc đầu không thôi.
"Xin lỗi!"
...
"Đội trưởng!"
Nhìn thấy Trần Lâm từ trong biệt thụ đi ra ngoài, lúc này Võ Hoàng Yến vừa mới từ bên ngoài trở về, thấy được sắc mặt của anh hơi có phần không được tốt, không khỏi thấp giọng hô lên.
Đưa mắt nhìn về phía Võ Hoàng Yến, trong con ngươi của Trần Lâm lúc này đã hoàn toàn không có một chút dáng vẻ chán chường nào.

Ngược lại, ánh mắt của anh hiện lên vô tận sát cơ, trong kẽ răng phát ra từng trận âm thanh vô cùng lạnh lùng.
"Xuất phát! Tối nay tôi muốn đem toàn bộ thành phố tẩy sách, tất cả tội ác đều không được phép xuất hiện ở Tân Hải này!"
Thấy được trong lòng của anh vô tận lửa giận, mặc dù biết rõ đêm nay sẽ có một tràng tàn sát, máu tanh.

Nhưng mà, Võ Hoàng Yến không một chút do dự nào, cô vô cùng nghiêm túc, nhìn về phía Trần Lâm đáp lại.
"Vâng, thưa đội trưởng!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi