VÔ ĐỊCH THẬT TỊCH MỊCH

Lâm Phàm đang chạy trốn nhưng mà khi nghe thấy tiếng gào thét kia của đối phương lại dừng bước. 

Gia hỏa này vừa mới nhắc nhở mình, mặc dù mình đã cho yêu thú này ăn Nhiên Huyết Bạo Khí Đan, nhưng mà thực lực của con yêu thú này quá mạnh còn viên đan dược kia có phẩm giai quá thấp, căn bản là không thiêu đốt được bao nhiêu tiềm lực. 

Nhìn qua là đã biết bốn gia hỏa này có địa vị không tầm thường, cho nên khẳng định có rất nhiều thủ đoạn, muốn g iết chết con yêu thú này tuyệt đối không có vấn đề. 

Mình cứ rời đi như vậy, muốn gặp lại bọn hắn cũng không quá dễ dàng mà ở trên người của bọn hắn khẳng định còn có một tấm phù lục. 

Không được. Mình không thể đi, nhất định phải lưu lại, gia nhập hỗn chiến, mượn nhờ con yêu thú kia giết cả bốn người này. 

Hơn nữa Thiên Hà Vương Đỉnh kia cũng không tệ lắm, về sau muốn tắm rửa gì đó, cũng có chỗ thuận tiện. 

Cuồng Thân! 

Bạo Huyết! 

Thất Thần Thiên Pháp! 

Giờ khắc này, Lâm Phàm bật hết hỏa lực, thân thể tăng vọt, khí huyết sôi trào, gào thét một tiếng, sức mạnh khổng lồ đột nhiên bộc phát ra, thân hình lướt đi trên không trung, lao về phía trận chiến. 

- Hà sư huynh, làm sao bây giờ? 

Một người ôm An sư muội nói. Bộ dáng bây giờ An sư muội khiến bọn hắn kinh hãi, một nửa lồ ng ngực bị đánh xuyên, máu tươi chảy ròng ròng. Nếu không phải là có bọn hắn dùng cương khí bảo vệ, chỉ sợ nàng đã sớm tử vong. 

Dù sao An sư muội còn không có cô đọng Địa Cương chi thể, thân thể vẫn rất yếu đuối. 

Chỉ là nam tử thần bí kia để bọn hắn rất phẫn nộ, lại thừa dịp bọn họ chiến đấu cùng yêu thú, cướp đoạt phù lục thuộc về bọn hắn, hơn nữa còn đánh trọng thương An sư muội. Không thể tha thứ. Thật sự là không thể tha thứ. 

Tuy rằng Hà Đồ phẫn nộ, nhưng mà vẫn giữ được sự bình tĩnh: 

- Không có việc gì. Đan dược kia có phẩm giai quá thấp, căn bản là không cho con yêu thú này bộc phát được lâu. Vốn dĩ ta cũng không muốn tiêu hao quá nhiều cương khí, nhưng mà hiện tại xem ra không muốn cũng không được. 

Vừa nói xong, hai tay của Hà Đồ hợp lại ở trước ngực, cương khí mênh mông ngưng tụ giữa hai lòng bàn tay, sau đó hắn đẩy hai tay ra phía trước, rót cỗ cương khí này vào bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh. 

Thiên Hà Vương Đỉnh được cương khí gia trì, đột nhiên trở nên to lớn hơn, nước sông lao ra càng thêm mạnh mẽ. 

- Súc sinh, uy năng của Thiên Hà Vương Đỉnh mạnh mẽ bực nào, ngươi làm sao có thể ngăn cản được? Chết đi cho ta. 

Yêu thú kia lập tức cảm giác áp lực gia tăng mãnh liệt, gân mạch bên trên hai cánh tay thô kệch nổi lên giống như là sắp nổ rồi. Nó tức giận gào thét, muốn gắng gượng chống cự. Thế nhưng mà giờ phút này, hai cánh tay đều khó mà nhấc lên, thân hình lại hơi khom xuống. 

- Yêu thú huynh, ta đến gíup ngươi. 

Lúc này, một cái Lang Nha bổng mang theo uy thế vô tận đột nhiên xuất hiện, đánh lên trên Thiên Hà Vương Đỉnh. 

Ầm! 

Thiên Hà Vương Đỉnh chấn động, yêu thú kia bắt lấy cơ hội này, rống giận gào thét, một quyền đánh lên trên chiếc đỉnh lớn vừa một mực áp chế nó. 

Sắc mặt của Hà Đồ biến đổi, nhanh chóng thu hồi Thiên Hà Vương Đỉnh về bên người, khi nhìn thấy người kia, cũng vô cùng âm trầm, miệng quát lớn: 

- Đồ hỗn trướng, không nghĩ tới ngươi còn dám trở về. Chết đi cho ta. 

Hắn không ngờ tên gia hỏa vừa mới tranh đoạt phù lục kia lại còn dám trở về nên không đề phòng. Lúc này, hắn vỗ lên trên Thiên Hà Vương Đỉnh, hai con thủy long bay ra từ trong miệng đỉnh, đánh về phía Lâm Phàm. 

Lâm Phàm rõ ràng cảm giác được bên trong thủy long này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ kinh khủng. Địa Cương cảnh tầng tám đúng là rất mạnh mẽ. 

Bất quá cho dù là như vậy cũng không thể khiến hắn sợ hãi. Lúc vừa mới chuẩn bị thi triển Kinh Long Đại Thủ Ấn liều mạng cùng đối phương, yêu thú vừa mới thoát khốn kia đột nhiên đấm ra một quyền về phía mình. 

- Ngươi… Con mẹ nó, súc sinh, ta giúp ngươi, ngươi cũng đánh ta. Đúng là không có thuốc chữa. 

Lâm Phàm nhanh chóng tránh né, đàm luận tình cảm cùng yêu thú hoàn toàn chính là nằm mơ. Sau đó thân hình lóe lên, nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng yêu thú mà hai con thủy long kia cũng theo đó đánh tới yêu thú này. 

Yêu thú nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay vung vẩy, lập tức đập nát hai con thủy long, đôi mắt màu đỏ hồng nhìn thẳng vào Hà Đồ rồi không quan tâm Lâm Phàm nữa mà đánh về phía kẻ vừa trấn áp nó. 

- Hắc hắc, hỗn chiến đúng là thứ mà ta thích nhất. 

Lâm Phàm lấy cái chảo ra, sau đó hít sâu một hơi, lao thẳng đến chỗ hai người còn lại của Hải Thần tông. 

Ở chỗ này, ngoại trừ nuốt đan dược thì đừng nghĩ đến chuyện khôi phục cương khí. 

Mà mình bây giờ lại là ở thời kì đỉnh phong, mấy người của Hải Thần tông cùng yêu thú này đã chiến đấu lâu như vậy, chỉ sợ cũng đã tổn hao không ít. 

Cơ hội tới, liền nhìn xem mình có thể nắm chắc hay không mà thôi. 

- Ngươi đã cướp đoạt đồ vật của chúng ta lại còn đả thương An sư muội, vậy mà giờ còn dám đến sao? 

Hai người khác trợn mắt nhìn, cương khí bàng bạc trong nháy mắt bạo phát ra. 

- Dựa vào cái gì mà ta không dám tới, ta không chỉ có đả thương nàng, còn muốn gi ết chết tất cả bốn người các ngươi. 

Trong chốc lát, ba người đã lao vào hỗn chiến với nhau. Lâm Phàm dù đối mặt với sự vây công của hai người cũng không có vẻ là yếu thế, Lang Nha bổng cùng cái chảo trong tay càng điên cuồng oanh kích, uy thế bạo phát ra khiến cho hai người kia cũng khó mà chống đỡ. 

- Sức mạnh thật cường hãn, kình đạo quá lớn. 

Hai người đã giao thủ cùng Lâm Phàm hơn mười chiêu, chỉ cảm thấy khí tức của đối phương vô cùng cương mãnh, càng đánh càng mạnh. 

- Các vị sư đệ mau tránh ra, để ta xử lý tên này. 

Đúng lúc này, Hà Đồ gầm thét một tiếng, giơ Thiên Hà Vương Đỉnh lên cao rồi nhanh chóng đập xuống Lâm Phàm. Thiên Hà Vương Đỉnh phá vỡ không gian đánh đến, uy lực cực kỳ kh ủng bố. 

Lâm Phàm không do dự, thu hồi cái chảo, thi triển Kinh Long Đại Thủ Ấn. Chưởng ấn va chạm cùng Thiên Hà Vương Đỉnh, tiếng nổ vang lên chói tai. 

Lực trùng kích cường đại bạo phát ra. Mấy tảng đá ở xung quanh trong nháy mắt vỡ nát, hiển nhiên là cũng chịu không nổi sức mạnh cuồng bạo này. 

Mà đây cũng là lần đầu tiên mà Lâm Phàm chiến đấu cùng với cường giả Địa Cương cảnh tầng tám. Lúc đánh tới Thiên Hà Vương Đỉnh này, hắn cũng cảm giác được cái đỉnh này bộc phát ra sức mạnh không giống như là hắn đã tưởng tượng, mà là càng cường đại hơn. 

Thân thể trong nháy mắt lui nhanh, cương khí đã đạt tới cảnh giới cương nhu cùng tồn tại trong cơ thể cũng bắt đầu chấn động. 

- Bảo bối thật mạnh mẽ vậy mà có thể chấn thương ta. 

Lâm Phàm duỗi ngón tay lau máu tươi chảy ra bên khóe miệng. Tên Hà Đồ kia vì giúp các sư đệ mà đánh hắn một đòn, nhưng trong nháy mắt lại bị yêu thú cuốn lấy. 

- Sư huynh của các ngươi rất tốt, thế nhưng mà hắn đích thực đã chọc giận ta rồi. Mà lửa giận này chỉ có thể để hai người các ngươi tiếp nhận. 

- Cảnh giới của ta đã đột phá, ta có cảm giác mình hoàn toàn có thể thi triển Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai rồi. 

Ngay khi Lâm Phàm lầm bầm lầu bầu, hai người kia còn đang cảnh giác nhìn Lâm Phàm, không ngờ một chiêu cường đại như thế của sư huynh cũng không thể đè chết đối phương mà chỉ làm cho đối phương bị thương nhẹ. 

Bất quá đối với bọn hắn, đối phương thụ thương chính là chuyện tốt, sau đó cả hai liếc mắt nhìn nhau. 

Leng keng. 

Trường đao trong tay hai người đụng vào nhau tựa như là muốn thi triển một loại đao pháp cường đại nào đó, lấy chỗ trường đao của hai người giao nhau làm trung tâm, một khí tức cường hãn bạo phát ra. 

Lâm Phàm cảm thụ được khí tức này nhưng nội tâm vẫn bình tĩnh, hai tay rủ xuống, cái chảo cùng Lang Nha bổng trong tay tản ra ánh sáng lạnh lẽo. 

Hắn nhẹ nhàng nói: 

- Hóa Thần Kiếm Trận. 

Tam Hoàng Kiếm cảm ứng được, không ngừng run rẩy, trong nháy mắt đã bay ra từ trong nhẫn trữ vật rồi không ngừng phân liệt. Kiếm ý kinh thiên bộc phát ra, từng chuôi kiếm khí tựa như là bị người khống chế, trôi nổi ở sau lưng Lâm Phàm. 

- Giết! 

Tinh quang trong mắt Lâm Phàm lóe lên. Thân hình hóa thành một đạo lưu quang đánh tới chỗ hai người kia, mà vô số kiếm khí ở sau lưng hắn tựa như là nhận lấy khống chế cũng đi theo, xuất phát sau mà tới trước, trong nháy mắt, đã đến trước mặt hai người. 

- Chảo Bổng Kiếm Hợp Bích, các ngươi có mấy cái tay để đánh với ta. 

Ầm ầm! 

Hà Đồ đang dây dưa cùng yêu thú, cảm nhận được uy thế kia, hơi sững sờ. Phía bên kia, vô số kiếm khí đã tạo thành một quả cầu bằng kiếm. Quả cầu này nhanh chóng xoay tròn, mà thể tích của có cũng càng ngày càng nhỏ, không ngừng co vào bên trong. 

- Sư đệ... 

Hà Đồ gào thét một tiếng. Hắn cảm thấy có chuyện chẳng lành. 

Lúc này, quả cầu kiếm kia dường như đã áp súc tới trình độ nhất định, đột nhiên nổ tung, mà tình huống bên trong lại khiến cho Hà Đồ tức giận đến thổ huyết. 

Ở trong đó, giờ phút này, hai vị sư đệ của hắn đã bị vô số kiếm ý xuyên tim, trên người cắm đầy kiếm khí, không có một chỗ nào là còn nguyên vẹn. 

Đồng thời, một bóng người đi ra từ khe hở giữa hai người. 

- Thế nào? Một chiêu này của ta cũng khá hay chứ. 

Lâm Phàm nhấc tay, Tam Hoàng Kiếm trở lại trong nhẫn trữ vật, vô số kiếm khí cắm ở trên thân thể của hai người tựa như là hư vô lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. 

Phù phù! 

Hai người kia không còn sức mạnh chống đỡ, đầu gối cong xuống, quỳ dưới đất, đầu vô lực rủ xuống, máu tươi cuồn cuộn chảy ra từ bên trong những lỗ kiếm lít nha lít nhít kia, thậm chí thông qua một vài lỗ kiếm còn có thể nhìn thấy mặt đất ở dưới thi thể của hai người. 

- Ồ! 

Lúc này, Lâm Phàm cúi đầu, nhìn thấy trên người mình cũng có một cái lỗ kiếm, máu tươi ồ ồ chảy ra ngoài, không khỏi tiếc nuối nói: 

- Không có ý tứ, lần đầu tiên ta thi triển kiếm chiêu hoa lệ như thế, cho nên tự đâm bị thương. 

- Bất quá cũng không cần sợ hãi, chỉ còn lại một mình ngươi thôi. Ta rất coi trọng cái đỉnh kia của ngươi. 

Lúc mà Hà Đồ còn không có kịp phản ứng, Lâm Phàm lại biến mất. 

Mà yêu thú kia cũng gào thét một tiếng, một quyền từ trên trời giáng xuống đầu của hắn. 

Hai mặt thụ địch, áp lực gia tăng mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi