VÔ ĐỊNH TRƯỜNG AN


Vào mùa đông năm Kiến Bình thứ tám, Hung Nô tấn công.

Định Bắc Quân đánh phá Hung Nô, Thiếu Tướng quân Tiêu Vô Định dẫn ba ngàn tinh binh, phá Vương Đình.
Mùa xuân năm sau, Định Bắc Quân chiến thắng trở về, Hoàng đế vô cùng vui vẻ, khao thưởng tam quân, luận công khen thưởng, phong Vô Định là Trấn Bắc Tướng quân.
Vào mùa Xuân năm Kiến Bình thứ chín , trong kinh gần đây thường nói đến không gì khác tân phong Trấn Bắc Tướng quân Tiêu Vô Định.

Mới có mười chín tuổi liền đánh phá Hung Nô Vương Đình, bây giờ lại được phong là Trấn Bắc Tướng quân.

Thuộc quan Tam Phẩm , dù cho là vô tri như phụ nữ trẻ em, cũng nhìn ra được Vô Định Tướng quân tiền đồ không thể đo lường.
Định Bắc Quân chiến thắng trở về ngày ấy, Tiêu Vô Định thân mang áo giáp màu đen, dưới thân là chiến mã đen với màu lông xinh đẹp , uy phong lẫm lẫm, khí thế bức người.

Dù cho nhìn không giống trong lòng mọi người từng nghĩ là một Đại Tướng quân cao to, nhưng chí khí bất phàm, dung mạo như Phan An , cũng đủ để cho vô số thiếu nữ động xuân tâm.
Ngày xuân vừa vặn, thời tiết thích hợp để ngắm hoa, dạo chơi.

Dùng qua bữa tối xong dù sao cũng rảnh rỗi.

Chu Cẩm Hà liền dẫn thị nữ hướng về ngự hoa viên , sắc trời vẫn chưa tối hẳn, còn có thể xem một chút hoa.
Đúng là không ngờ tới, bên trong ngự hoa viên còn có mấy vị phi tần, chỉ có điều phân vị không cao thôi, thấy nàng đến, mấy vị phi tần bận bịu đình chỉ trước đề tài đang bàn tán , đứng dậy hướng về phía nàng cung kính nói:
"Ung Ninh Công chúa."
Chu Cẩm Hà trên mặt mang theo nhu hòa cười, hơi đáp lễ lại: "Mấy vị nương nương thật hăng hái."
Nàng nghe được đề tài các nàng đang nói, lại là Tiêu Vô Định.
Hàn huyên vài câu, Chu Cẩm Hà liền lấy cớ mang theo thị nữ rời đi.

Mấy vị phi tần nhìn theo nàng một hồi lâu mới có người than thở:
"Ai, Ung Ninh Công chúa là người hoàn mĩ như vậy , phóng tầm mắt trong kinh sợ là cũng chỉ có Trấn Bắc Tướng quân mới xứng ."
"Cũng thật là, bệ hạ thương yêu Công chúa, muốn lưu thêm Công chúa mấy năm.

Nhưng trước mắt thấy Công chúa đã mười bảy, cũng nên gả rồi.

không biết công tử nhà nào may mắn có thể xứng với dung mạo song tuyệt của Ung Ninh Công chúa.

.

."
"Mặc nhi, Tiêu Vô Định kia như thế nào ? Làm sao gần đây đến chỗ nào đều có thể nghe thấy người đàm luận hắn?" Chu Cẩm Hà ngồi ở xích đu trong ngự hoa viên , thị nữ Mặc nhi ở phía sau một bên nhẹ nhàng đẩy, nàng đưa tay tiếp được cánh hoa bị gió thổi bay, mở miệng hỏi.
"Mặc nhi tuy chưa từng thấy Trấn Bắc Tướng quân, nhưng là nô tì nhìn thiên hạ này sợ là không có nam tử xứng với Công chúa ." Mặc nhi ở sau lưng nàng cười trộm, ngữ khí đúng là kiêu ngạo.
Chu Cẩm Hà nghe vậy quay đầu liếc mắt một cái nhưng dù vậy cũng là mỹ lệ làm rung động lòng người.
Mặc nhi không để ý, hì hì nở nụ cười, lại nói: "Chỉ là nghe bọn họ nói như vậy thì cũng hơi tò mò , Mặc nhi vẫn đúng là muốn gặp gỡ đây.

Đáng tiếc Công chúa buổi tối ngày hôm ấy không đi.

.

."
Chu Cẩm Hà khẽ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
Nàng gặp Tiêu Vô Định tại Thừa Bình Đế vào ngày chiến thắng trở về cùng các tướng sĩ tiếp phong tẩy trần buổi tối hôm đó.

Từ tiền triều tới nay, dân phong cởi mở, nam nữ cũng không phải là không được cùng trò chuyện.

Ngày ấy, Thừa Bình Đế cũng là phái người mời Công chúa đi dự tiệc.

Đổi lại bình thường Chu Cẩm Hà đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để kết giao nhân tài như vậy , nhưng đêm đó không giống.

Hàng năm lúc này, Chu Cẩm Hà đều sẽ một thân một mình đến Ngọc Lan Lâm , một lần đi chính là vài canh giờ.
Nàng cho lui hết cung nữ, liền cả Mặc nhi cũng không cho theo, chính mình nhấc theo hộp cơm tiến vào Ngọc Lan Lâm.
Chu Cẩm Hà còn nhớ, khi còn bé từng hỏi người kia: "Trường An, ngươi yêu thích Ngọc Lan không?"
Người kia tay vỗ vỗ vào thân cây thô ráp vỏ bị rạn nứt , quay đầu đưa mắt từ những cánh hoa thuần trắng chuyển qua trên người nàng, mặt mày cong cong: "mẫu phi nói Ngọc Lan biệt danh Mộc Lan, ta ngày sau cũng phải như Hoa Mộc Lan,tòng quân đánh phá quân địch , phụ vương liền có thể bớt nhọc lòng”
Nếu nàng vẫn còn, nói vậy bây giờ cũng là một nữ tướng quân uy phong lẫm lẫm.

Chu Cẩm Hà khóe miệng khẽ nhếch Trường An của nàng, chưa bao giờ thua bất kỳ nam tử.
Nhưng.

.

.
Chu Cẩm Hà ngồi xổm người xuống mở ra hộp cơm, đem điểm tâm từng món bày ra, đặt tại một mảnh hoa rơi bên trên.
Nàng còn nhớ, khi đó nàng đối với người kia nói: "Trường An, đợi ta lớn rồi, nhất định phải lấy mảnh thiên hạ này , bảo hộ ngươi một đời Trường An!"
Đáng tiếc a, nàng chung quy không có thể chờ đợi đến.

Chu Cẩm Hà con ngươi tối sầm, lẩm bẩm nói: "Trường An.

.

."
Nàng vẫn chưa lấy được mảnh này thiên hạ, nhưng nàng từ lâu đã không ở bên cạnh nàng nữa rồi.
Chu Cẩm Hà rũ mắt đứng dậy, từ bên hông cởi xuống cây tiêu mang theo bên người ,ngón tay trắng nõn,thon dài như ngọc khẽ vuốt thân tiêu có khắc hai chữ, mơ hồ còn có thể cảm nhận được là "Cẩm An" .
Cây đoản tiêu này hầu như là không rời khỏi người nàng.
Tiệc rượu rất vui vẻ , Tiêu Vô Định có uống một ít rượu, Thừa Bình Đế để mọi người không cần giữ lễ tiết, trong quân phóng túng quen rồi mọi người liền thật sự thoải mái uống, không câu nệ với lễ tiết.

Tiêu Vô Định thực sự không thích trường hợp như vậy , liền đứng dậy đến trước mặt Thừa Bình Đế hành lễ nói: "Bệ hạ, mạt tướng có chút say, muốn đi ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu."
Thừa Bình Đế năm đó cũng là tự mình lĩnh binh đánh đuổi địch, đêm nay không khí này cũng khơi dậy hào khí trong lòng.

Huống hồ Vô Định phá Hung Nô Vương Đình lập đại công điểm nhỏ thỉnh cầu ấy hắn đương nhiên sẽ đồng ý.
Thừa Bình Đế cười ha ha, vung tay lên nói: "Đi đi, để cung nhân dẫn ngươi đi, trở về lại cùng trẫm uống !"
Ra đại điện, Tiêu Vô Định rốt cục thầm thở phào nhẹ nhõm.

năm năm kia tại Côn Luân cùng sư phụ sư tỷ gắn bó những ngày "Bình thản", lại có thêm 3 năm sinh hoạt kham khổ trong quân , Tiêu Vô Định sớm đã quên cảm giác ăn uống linh đình ca múa như vậy.

Huống hồ còn nói đến quay về Thừa Bình Đế.
Lại trở lại nhân thế gian, càng dường như cách thế.
Tiêu Vô Định cách đại điện không bao xa, liền cho thái giám lui xuống chính mình tự đi loanh quanh.
Nàng như nghe thấy tiếng tiêu quen thuộc , như khóc như tố, như oán như mộ.


Tiêu Vô Định không tự chủ đi theo tiếng tiêu, ở trên chiến trường gϊếŧ người không chớp mắt ấy mà bây giờ lại có chút sốt sắng.
Sẽ là nàng ư.

.

.
Rất nhanh Tiêu Vô Định liền đến Ngọc Lan Lâm .Những cây ở đây cũng không tính là to lớn,hiện tại là giờ Tuất (6-7h) cũng chưa muộn.

Đêm nay vừa vặn có trăng ,những bông hoa trắng như tuyết hòa với ánh trăng,đúng là có phong vị khác.
Nàng bước chân chầm chậm đi tới xuyên qua một hàng cây Ngọc Lan liền thấy một mảnh đất trống có một nữ tử ăn mặc hoa lệ cầm trong tay đoản tiêu,nhắm mắt thổi hết sức tập trung.Ánh trăng chiếu lên bóng dáng nàng kéo thật dài.Tiêu Vô Định đứng ở dưới bóng cây khá lớn,ngơ ngác nhìn người kia.Trong nháy mắt nàng nhớ lại chính mình của tám năm trước.Khi đó Chu Cẩm Hà cũng như vậy,lẳng lặng đứng trong đình viện thổi một khúc lại một khúc cảm động.
Không ,không giống.
Tám năm trước nàng mới vừa học thổi tiêu không lâu mới chỉ biết thổi những khúc đơn giản.Bây giờ,nàng đã có thể thổi những khúc phức tạp mà mang theo một mảnh hoa lệ trong đó.

Tám năm trước nàng còn là Trường An của nàng.Bây giờ..Tiêu Trường An đã sớm chết dưới loạn đao.Tiêu Vô Định khuôn mặt âm trầm,môi mỏng khẽ mím.Đang trong lúc nàng rơi vào trầm tư tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại.Chu Cẩm Hà quay lại,lạnh lùng nói:
" Ai ?"A...nguyên lai nàng tựa hồ không có đáng sợ như thế...
Tiêu Vô Định bất đăc dĩ từ trong bóng cây bước ra,hướng nàng hành lễ :" Mạt tướng Tiêu Vô Định không biết Điện Ha ở đây đã đến quấy rầy.

Điện hạ thứ tội"
Giọng nói trầm thấp kia làm cho Chu Cẩm Hà hơi run.nàng có cảm giác người này có chút quen thuộc.
"Hóa ra là Tiêu tướng quân".

Chu Cẩm Hà rất nhanh tỉnh táo lại,trên mặt nở nụ cười nhã nhặn,nói :"Tướng quân không cần đa lễ,tiệc nhanh như vậy đã kết thức rồi sao?"
"Còn chưa,chỉ là mạt tướng có chút say nên ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu.

không ở đây quấy rầy điện hạ nữa,mạt tướng xin cáo lui" Nói xong Tiêu Vô Định hướng về nàng thi lễ rồi xoay người rời đi.
Chu Cẩm Hà cũng không nói gì tùy ý nàng rời đi,tiếp tục thổi khúc tiêu chưa xong ban nãy.Hôm nay là sinh thần của Trường An.Thời gian của nàng sẽ chỉ dành cho nàng,sẽ không quên đi nàng ấy.
Ta biết là nàng đã hứa hẹn.nhớ lại năm đó,ta gắt gao ôm thấy thân hình mềm mại của nàng.làm cho nàng không thể một khắc quên đi ta.
Nàng quả nhiên chưa quên ta,dù cho trong lòng đã biết Trường An đã chết cách đây tám năm.

Quản tiêu kia là vào ngày sinh thân của Cẩm Hà ta đã đưa nàng làm lễ vật.Vậy mà đến hôm nay nàng vẫn con mang theo.người ngoài không biết,một Ung Ninh tài mạo vô song ,thanh nhã cao quý cũng có mặt ôn nhu như vậy.Tiêu Trường An từ trước đến giờ vẫn luôn yêu thích Chu Cẩm Hà đối xử ôn nhu đối với mình không giống bất cứ người nào.
Nhưng hôm nay,nàng không còn là Trường An nữa mà là tiêu vô Định.Nếu lại một lần nữa hưởng thụ ôn nhu do Chu Cẩm Hà mang lại sợ rằng sẽ chết chìm trong đó mà quên đi sứ mạng cửa mình.

Thù gϊếŧ cha không đội trời chung.

Nếu Thừa Bình Đế có liên quan,các nàng nhất định không có tương lai.

(Chưa gì đã thấy ngược ngược à nha)
Lúc nàng sinh ra, vân thành hổ trạng* lại có sấm sét giữa trời quang.có một cao tăng tới cửa nói nàng trời sinh suất tài,bình định tứ phương nhưng không được yên ổn.phụ vương hỏi có cách nào phá giải không nhưng cao tăng lại cứ thế mà lắc đầu,nói:"a di dà phật,bần tăng đạo hạnh còn thấp không nhìn ra phương pháp phá giải.

nhưng có một cách có thể làm giảm bớt đó là Vương gia hãy cho Quận chúa làm Thế tử đi".thế là TS vương Tiêu thừa có được con trai độc nhất tên gọi Tiêu Trường An.
*(tui không hiểu câu đó )
Những thứ này đều là nàng lớn lên mới nghe mẫu phi kể lại, nàng không tin quỷ thần, đối với cao tăng khịt mũi coi thường, chỉ trách hắn để cho mình mỗi ngày phải theo phụ vương vũ đao lộng thương học tập binh pháp.
Nhưng ai biết, cái kia cao tăng một lời thành sấm.
10 tuổi năm ấy, sư phụ từ trong đống người chết cứu lại nàng đang thoi thóp.


Từ đó trở đi, nàng liền tin một đời này của nàng xem ra là thật không được yên ổn.
Nhưng vậy thì như thế nào? Nàng chưa bao giờ sợ.

Tiêu Vô Định, không được yên ổn cũng không có gì thay đổi .Nàng nhất định phải để những người kia trả giá thật lớn!
Tới gần giờ Tý, Chu Cẩm Hà mới trở về tẩm điện.

Mặc nhi chạy ra chào đón, tiếp nhận hộp cơm trong tay nàng lo lắng nói: "Công chúa, chúng ta lần sau có thể trở về sớm một chút được không? Nếu không ngài để ta theo a, ta bảo đảm ngoan ngoãn không ồn ào.

.

."
Chu Cẩm Hà hơi cười cợt:"Đã nhiều năm như vậy, ngươi làm sao còn như vậy a?Ở trong cung ta có thể xảy ra chuyện gì?"
"Nàngnói nhẹ nhàng.

Mặc nhi tràn đầy oan ức, Công chúa nhà nàng chỗ nào đều tốt, chính là hàng năm có mấy ngày không khiến người ta bớt lo lắng như vậy ..
"Ta đã chuẩn bị nước ấm , công chúa mau mau đi tắm đi, đừng để cảm lạnh."
Ngày xuân buổi chiều lạnh cực kì, dù là Chu Cẩm Hà mang theo áo choàng, vào lúc này cũng khó tránh khỏi một thân hàn khí.

Mặc nhi giúp nàng đem tiêu mang bên hông cởi xuống, cẩn thận thả lại trong hộp.
Chu Cẩm Hà nhắm mắt ngâm mình trong dục trì.

mỗi ngày nàng đều bận bịu nhiều việc, hôm nay đi Quốc Tử Giám cùng một đám học sinh thảo luận vốn là phí đi không ít tinh thần, lúc này đầu thât không dễ chịu mệt mỏi cực kì.
Cũng không biết sao, hình ảnh Tiêu Vô Định ở dưới tán cây một lần lại một lần hiện ra trong đầu.

Như Trường An vẫn còn ở đó.

.

.

Tất nhiên là dáng vẻ cũng bất phàm như vậy.
Nghĩ đến đây, Chu Cẩm Hà hơi câu khóe miệng, khuôn mặt vẻ mặt càng nhu hòa.

Nàng Trường An từ nhỏ đã có khí độ bất phàm, nếu lần đó không bất ngờ phát hiện nàng vẫn cho rằng TS Vương thật sự có con trai.
Dù cho là nữ tử, dáng dấp mặc áo giáp của Trường An cũng vượt qua bát kỳ nam tử nào mà nàng từng nhìn thấy.
Ngoại trừ.

.

.

Tiêu Vô Định.
Chu Cẩm Hà lại nhớ tới đêm lần đầu gặp gỡ Tiêu Vô Định.

Dáng dấp của hắn đã có chút nhớ không rõ, nhưng đã là như thế, Chu Cẩm Hà càng cảm thấy Trường An sau khi lớn lên chắc là dáng dấp cũng tương đương như vậy.

.

.

.
Nàng thực sự là có chút mơ hồ
Chu Cẩm Hà khẽ lắc đầu , đem cái ý nghĩ buồn cười này vứt ra khỏi đầu

"Công chúa, chúng ta lúc nào có thể chuyển tới Công chúa phủ a? Trong cung cũng quá vô vị.

.

." Mặc nhi một bên đẩy xích đu một bên oán giận.
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà nở nụ cười xoay người nhẹ dùng ngón trỏ nhấn vao cái trán Mặc nhi , nói: "Ngươi a, là muốn gặp Phi nhi chứ gì?" Nàng có hai thϊếp thân thị nữ, một thận trọng lão luyện, một ngây thơ hoạt bát, hai người quan hệ như thân tỉ muội
Mặc nhi hướng về chủ tử nhà mình le lưỡi, làm cái mặt quỷ, ngạo kiều nói: "Còn không phải nàng mang truyện ngoài cung đến mê hoặc ta, hừ, ta mới không muốn gặp cái hũ nút kia đây!"
Theo thông lệ tiền triều , Công chúa mười sáu liền nên xuất cung kiến phủ, Thừa Bình Đế không nỡ xa nữ nhi nên vẫn ở thêm một năm, năm ngoái mới cho nàng ra phủ đệ, vào lúc này còn đang xây dựng.

Chu Cẩm Hà thấy công việc của mình bận bịu, phái Phi nhi đi quý phủ xem thử , kì thực là để liên lạc với bên ngoài.
"Lại thêm một tháng, cũng gần đến mùa săn ." Chu Cẩm Hà giương mắt nhìn gió cuốn cánh hoa, lại như là nhìn bầu trời, khóe miệng hơi giương lên."Rất nhanh, sẽ đến."
Chu Cẩm Hà biểu hiện như vậy làm nàng có chút mê man, Mặc nhi nghiêng đầu nhìn theo hướng công chúa nhà mình đang nhìn, cảm thấy không có gì đẹp đẽ a.
Chủ tớ hai người ngồi một lúc liền trở về cung, cung nhân thấy Chu Cẩm Hà, vội vàng hành lễ nói: "Điện hạ, bệ hạ tới một lúc rồi ,hiện đang tại thư phòng."
"Biết rồi." Chu Cẩm Hà vung vung tay ra hiệu hắn miễn lễ, thoáng bước nhanh hơn.
Đến thư phòng, liền thấy Thừa Bình Đế đang ngồi trước bàn, nhìn chữ nàng đang viết dở trên bàn, Chu Cẩm Hà nói cười tiến lên phía trước nói: "Phụ hoàng hôm nay rảnh rỗi sao?"
Thấy nữ nhi mình,Thừa Bình Đế ở trước mặt mọi người luôn có phong thái không giận tự uy cũng nở một nụ cười, hướng về nàng ngoắc ngoắc tay, nói: "Mấy ngày không gặp, Cẩm nhi càng ngày càng tiến bộ a."
Chu Cẩm Hà ôn nhu cười, đến phía sau giúp hắn bóp vai, cười nói: "trong thời gian ngắn như thế nào tiến bộ được a? Phụ hoàng trêu chọc nữ nhi vui vẻ đi , ngày gần đây quốc sự không sao chứ? phụ hoàng đừng để mình quá mệt nhọc.

Quãng thời gian trước phong hàn còn chưa khỏe đâu nhi thần nghe ngự y nói rồi, phụ hoàng vậy mà lại không chịu uống thuốc."
Thừa Bình Đế cười lắc lắc đầu, nữ nhi này của hắn khắp thiên hạ cũng tìm không ra ,nàng là hài tử từ nhỏ luôn được cưng chiều .ôm sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, thực sự là đáng tiếc lai là nữ nhi a.

Không phải vậy thì thiên hạ này đều là của nàng.
Hắn vỗ vỗ tay Chu Cẩm Hà , cười nói: "Bọn họ lá gan cũng quá lớn, còn dám cáo trạng trẫm ? Trẫm thân thể vẫn khỏe, con đừng nghe bọn họ nói.

Ngự Mã Uyển mới có mấy con ngựa tốt trẫm đã phân phó, con trước tiên đi chọnmột con cho mình đi qua mấy ngày nữa xuân săn vừa vặn dùng đến ."
"Tạ phụ hoàng." Chu Cẩm Hà ôn nhu nở nụ cười, tự nhiên khéo léo.
"Cẩm nhi, xuân săn trẫm để các đại thần đem các công tử cùng độ tuổi với con tới, con nghiêm túc nhìn xem không cho phép lại qua loa, mẫu hậu con nói khoảng thời gian này con đang trốn tránh nàng ." Thừa Bình Đế chuyển đề tài, bày ra một bộ dáng nghiêm túc

.

.

Lại tới nữa rồi.
"Nữ nhi gần nhất có chút bận bịu cũng đã lâu không bồi mẫu hậu, nữ nhi ngày mai liền đi bồi mẫu hậu." Chu Cẩm Hà một bộ vô tội dáng vẻ giải thích, như là nàng mới không phải cố ý trốn tránh mẫu hậu
Thừa Bình Đế thấy nàng như vậy, phỏng chừng cuối cùng sợ là cũng không biết được tin tức gì.nữ nhi này cua hắn a, tầm mắt cao cực kì.

Tự nhiên, hắn cũng cảm thấy không ai có thể xứng với nữ nhi của hắn, nhưng nữ nhi lớn lên thế nào cũng phải gả đi đi a.

Thừa Bình Đế nhìn nữ nhi khuôn mặt xinh đẹp mà thở dài.
Hoàng Hậu họ Nhan, làm chủ trung cung sắp xếp hậu cung ngay ngắn rõ ràng, chỉ có điều nàng là người tốt bụng, nàng luôn nghĩ Thừa Bình Đế xưng đế sẽ không gϊếŧ ít người , tuy là không thể làm gì nhưng cũng không yên lòng hơn nửa thời gian nhàn rỗi luôn ở Phật đường.

Chu Cẩm Hà thừa hưởng khuôn mặt xinh đẹp của mẫu hậu, nhưng tính tình lại giống Thừa Bình Đế.
hai cha con hàn huyên một lúc, Thừa Bình Đế liền hồi tuyên thất điện.
Trở lại tẩm điện, Chu Cẩm Hà thu lại vẻ mặt, không cần biết nam tử có lọt vào mắt nàng hay không nhưng phu quân thì phải là người có trợ lực cho con đường sau này của nàng mới được.

Đáng tiếc, cho dù Tấn triều đối với nữ tử quản thúc không nghiêm, phía tây nhi Thục quốc còn có nữ đế, nhưng thiên hạ này nói cho cùng dù là nam nhân thiên hạ, nàng muốn hoàng vị, đó là khó càng thêm khó.

Cho dù Thừa Bình Đế vô cùng thương yêu nàng, vẫn sẽ không đem mảnh này thiên hạ cho nàng, bằng không, cũng sẽ không có Chu Cẩm càn tồn tại.
"Điện hạ, Phi nhi đến rồi."
Chu Cẩm Hà xoa xoa mi tâm, đưa tay tiếp nhận mặt trên chỉ có bốn chữ: "Tất cả thuận lợi" .
trên mặt rốt cục lại có một nụ cười, đem tin đưa cho Mặc nhi, không cần phân phó, Mặc nhi liền cầm tin đến ngọn nến bên đốt.
……….!!!! …,,……


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi