VÔ ĐỊNH TRƯỜNG AN


Sáng sớm hôm sau, Ôn Nguyên thu thập thoả đáng liền từ ám đạo đi về hướng phủ Ung Ninh Công chúa.

Chu Cẩm Hà đang ở trong thư phòng đem bức tự của Tiêu Thừa trên tường được "Mượn" từ chỗ Ôn Nguyên gỡ xuống .
"Điện hạ, Ôn cô nương đã đến."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười nói: "Ôn tỷ tỷ,sớm a."
Ôn Nguyên khóe miệng cười mỉm hơi hành lễ, nói: "Điện hạ ,sớm."
"Làm sao lại đem tranh gỡ xuống?"
"Háa, ta sợ lát nữa bá mẫu đến rồi thấy vật nhớ người, liền thu hồi mà ta cũng mượn Ôn tỷ tỷ lâu như vậy cũng nên trả lại." Chu Cẩm Hà cúi đầu nhìn quyển tự cảm khái vạn phần.
"Cái này cũng là năm đó TS Vương tặng sư phụ, sau đó sư phụ lại đi du ngoạn,mà ta cùng A Tiêu cũng đều rời khỏi Côn Luân, không nỡ bỏ tranh chữ quý giá liền mang theo toàn bộ, không ngờ bây giờ còn đụng tới cố nhân." Ôn Nguyên cũng là cảm khái, than thở nói: "Nghe nói trước kia TS Vương cùng Vương phi phu thê tình thâm, bây giờ như vậy..."
Chu Cẩm Hà nghe vậy, miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng, lúc trước đối với chuyện Cố Nam Nhứ gả cho nàng vốn là không hài lòng, nào có ai mà phu quân cùng hài tử mới gặp nạn liền vội vã gả như vậy? Nhưng bây giờ nàng đã có chút đồng cảm, nàng là Công chúa Đại Tấn cao quý vẫn còn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, huống hồ là tình cảnh Cố Nam Nhứ đây? Sau đó lại cùng Cố Nam Nhứ qua lại,mặc dù chưa nhiều lời nhưng Chu Cẩm Hà luôn cảm thấy nàng có nỗi niềm khó nói.

Lần này vừa thấy nàng đối đãi với mình vẫn như lúc trước ở TS Vương phủ thì Chu Cẩm Hà đột nhiên cảm thấy, bá mẫu chưa bao giờ thay đổi.
"Bất luận năm đó đã xảy ra chuyện gì, bá mẫu tất nhiên có lý do của nàng."
Ôn Nguyên cũng khôi phục dáng vẻ nhu hòa như bình thường , than thở: "Cũng may bây giờ TS Vương Quận chúa thông minh lanh lợi, đối với Vương phi cũng là an ủi lớn ."
Nói tới Đoạn Trường Ninh, Chu Cẩm Hà đem quyển sách dọn xong, cười tủm tỉm kéo Ôn Nguyên ngồi vào chỗ, trêu ghẹo nói: "Đúng vậy a, Ninh nhi cô nương kia quỷ linh tinh quái, tỷ tỷ chờ một lúc nữa cẩn thận nàng lại muốn dính lấy ngươi a, ngay cả Tiêu Tướng quân lạnh lùng như vậy nàng còn yêu thích, huống hồ tỷ tỷ một mỹ nhân ôn nhu như nước như vậy?"

Ôn Nguyên phì một tiếng nở nụ cười, một đôi mắt nhu hòa như nước, che miệng cười nói: "Quả nhiên như câu nói kia,ai cũng đều có lòng yêu thích cái đẹp."
Hai người đang trêu đùa thì bên ngoài Phi Nhi đến báo: "Điện hạ, Vương phi cùng Quận chúa đã đến."
"Mời đi vào đi."
Không lâu sau Ôn Nguyên liền thấy một nữ tử trung niên chậm rãi đến, ung dung trang nhã, nhất cử nhất động đều lành lạnh xuất trần.

Nàng dắt một tiểu cô nương, có lẽ chính là Quận chúa Đoạn Trường Ninh, nhìn quả thực như nghe đồn vậy,dáng dấp như đúc từ ngọc trắng trẻo đáng yêu.
Nàng lúc này đứng dậy theo Chu Cẩm Hà đi ra bên ngoài mấy bước.

Chu Cẩm Hà tiến lên, hướng Cố Nam Nhứ giới thiệu: "Bá mẫu, đây chính là Ôn Nguyên cô nương."
Ôn Nguyên lập tức hướng về hai người hành lễ, nói: "Ôn Nguyên bái kiến Vương phi, Quận chúa."
Cố Nam Nhứ nâng nàng lên, hơi mỉm cười nói: "Ôn cô nương miễn lễ."
Đoạn Trường Ninh đánh giá Ôn Nguyên một hồi lâu, con ngươi giống như ánh sao lóe sáng, thở dài nói: "Tỷ tỷ thật xinh đẹp!"
Ba người đều bị câu nói bất thình lình của nàng chọc cười, Chu Cẩm Hà cười xoa xoa nàng đầu, trêu ghẹo nói: "Ninh nhi nếu là Thế tử sợ là tương lai hậu viện TS Vương phủ sẽ phải xây thêm rất nhiều viện tử mới có thể chứa đựng ba ngàn mỹ nhân."
Đoạn Trường Ninh tuy nhỏ nhưng cũng biết cái gì là ba ngàn mỹ nhân, nhất thời xấu hổ đỏ mặt ôm lấy mẫu phi , phủ nhận nói: "Mới không có! Ninh nhi mới không cần ba ngàn mỹ nhân! Ba ngàn con sông chỉ nguyện múc một gáo nước a!"
Ôn Nguyên bị dáng vẻ đáng yêu này của nàng này chọc phát cười, không biết sư muội khi còn bé có hay không cũng là như vậy, nàng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc mềm mại của Đoạn Trường Ninh, mỉm cười nói: "Quận chúa lớn lên tất nhiên so với Ôn Nguyên còn xinh đẹp hơn, Ôn Nguyên tin tưởng Quận chúa sẽ như vậy."
Tiểu cô nương nghe vậy, rốt cục đem đầu nhấc lên mắt long lanh nhìn Ôn Nguyên, lại nhìn mẫu phi cùng Chu Cẩm Hà đang cười tủm tỉm, suy nghĩ một chút buông lỏng tay ra liền xoay người lôi kéo ống tay áo Ôn Nguyên, nói: "Ninh nhi yêu thích Ôn Nguyên tỷ tỷ, " lại quay đầu sang Chu Cẩm Hà, hừ nói: "Ninh nhi không muốn chơi cùng Cẩm nhi tỷ tỷ , Cẩm nhi tỷ tỷ tự mình tìm Tiêu ca ca chơi đùa đi!"

Chu Cẩm Hà dở khóc dở cười, nhẹ véo véo mặt nàng, hừ nói: "Nói cái gì mà ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước, mấy ngày trước mới nói yêu thích ta bây giờ liền không thích nữa? người có mới nới cũ như vậy Ôn Nguyên tỷ tỷ cũng không thích."
"A..." Tiểu cô nương miệng chu lên bất đắc dĩ đi về phía Chu Cẩm Hà đưa một tay đi nắm tay áo của nàng, nói lầm bầm: "Ninh nhi nói giỡn thôi a...!Vẫn là yêu thích Cẩm nhi tỷ tỷ..."
Ba người lớn lại bị một đứa bé chọc cho cười khanh khách không ngừng, Chu Cẩm Hà cười đưa nàng ôm tới, nói: "Được rồi, biết ngươi yêu thích Ôn tỷ tỷ nhưng mẫu phi ngươi cùng Ôn tỷ tỷ có chuyện cần nói, ngươi đi theo ta ra ngoài chơi một chút."
Dứt lời, nàng liền dắt Đoạn Trường Ninh đi ra bên ngoài.

Ôn Nguyên cùng Cố Nam Nhứ mỉm cười nhìn hai người đi ra, vừa ra đến trước cửa tiểu cô nương còn dặn mẫu phi: "Mẫu phi, ngài nhanh lên một chút nha." Chọc cho mấy người lại cười một trận.
Chu Cẩm Hà đưa Đoạn Trường Ninh đi hai người liền ngồi xuống, Ôn Nguyên trước tiên nói: "Không biết Vương phi lần này tìm Ôn Nguyên là có chuyện gì?"
"Không biết Ôn Nguyên cô nương có thể liên lạc cùng sư phụ ngươi hay không? Ta nhớ năm đó phu quân của ta có tặng một bức tự, bây giờ..." Nàng thở nhẹ một tiếng, tuy mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại hiện lên nhớ nhung dày đặc, "Mấy năm trước TS Vương phủ không cẩn thận bị cháy chữ viết của phu quân tất cả đều không còn...!nên ta muốn nhìn bức tự kia một chút."
Ra là như vậy...!Nghe nàng nói như thế Ôn Nguyên nghĩ đến tin tức ngày hôm trước lại tin mấy phần, vẻ mặt càng ôn nhu mỉm cười nói: "Đúng dịp,khi ta rời Côn Luân thì đã đem bức tự kia theo, mấy năm qua vẫn mang theo bên người, trước đó vài ngày Công chúa điện hạ mới mượn nhưng điện hạ sợ Vương phi thấy vật nhớ người, mới tháo bức tự xuống." Nói xong nàng liền đứng dậy hướng về bên cạnh bàn đi cầm lấy quyển tự được Chu Cẩm Hà mới cuốn lên không lâu, nâng hai tay đưa đến trước mặt Cố Nam Nhứ , mỉm cười cười nói: "Vương phi, mời ngài."
Cố Nam Nhứ không nghĩ lại trùng hợp như vậy,tuy giờ khắc này bình thản như không nhưng cũng không nhịn được kích động, hầu như khó có thể tin, mừng rỡ rồi lại mang theo mấy phần khϊếp đảm, Cố Nam Nhứ giương mắt lên nhìn Ôn Nguyên thấy trong mắt nàng đều là khích lệ mới chậm rãi đưa tay ra tiếp nhận quyển tự kia, bước đến bên bàn cẩn thận từng li từng tí một mở ra,nhìn thấy chữ viết quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ kia không nhịn được đỏ cả vành mắt, đưa tay phát họa theo nét mực khóe miệng khẽ nhếch, gióng như nhớ ra cảnh tượng hạnh phúc của hai người.
Ôn Nguyên thấy nàng như vậy cũng chỉ xa xa đứng ở một bên, cũng không lên tiếng, lẳng lặng bồi tiếp.
Nàng đến cùng vẫn không rơi lệ, một lúc lâu lại đem quyển tự chậm rãi thu lại, động tác khinh nhu giống như đối xử với trẻ mới sinh, trong mắt dày đặc ôn nhu làm Ôn Nguyên cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt, thế nhân đều nói nàng người cũng như tên ôn nhu như nước nhưng so với giờ khắc này của Cố Nam Nhứ.

Ôn Nguyên cảm giác mình sợ là không bằng một phần mười.

Trước kia TS Vương cùng Vương phi yêu thương nhau,tuy nàng chưa thấy tận mắt nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ Cố Nam Nhứ bây giờ liền có thể tưởng tượng được, còn có đứa bé A Tiêu thông tuệ hiểu chuyện như vậy.


Cả nhà bọn họ từng hạnh phúc đến dường nào? Bây giờ, trượng phu cùng vợ con đã mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, mẫu thân cùng nữ nhi nhìn nhau lại như không quen biết nhau.
Cố Nam Nhứ lại giương mắt nhìn nàng viền mắt tuy hồng nhưng Ôn Nguyên cảm thấy như nàng đột nhiên lại sống lại, sóng mắt lưu chuyển, rạng ngời rực rỡ.
"Đa tạ Ôn Nguyên cô nương, nếu như có chuyện cần ta giúp đỡ cô nương cứ mở miệng."
Ôn Nguyên thấy thế, tiến lên vài bước hơi mỉm cười nói: "Vương phi nói quá lời, Vương phi không bằng đem bức tự này mang về?"
Cố Nam Nhứ ánh mắt sáng lên nhưng lập tức lại tối sầm xuống, thần sắc ít nhiều mang tới chút miễn cưỡng: "Không cần, kính xin Ôn cô nương haỹ giữ gìn cẩn thận...!Ta...!Bất tiện."
"Được, Vương phi hãy yên tâm, Ôn Nguyên tất nhiên sẽ bảo quản cẩn thận." Ôn Nguyên dìu nàng đến chỗ ngồi lúc trước ngồi xuống, ngưng lại ý cười, nghiêm nghị nhìn nàng: "Ôn Nguyên cũng có một chuyện, muốn hỏi Vương phi."
"Hả? Chuyện gì?"
"Ta nghe nói Quận chúa là sinh non , bởi vì Vương phi bỗng nhiên bị kinh sợ nên Quận chúa mới chín tháng đã được sinh ra, nhưng hôm nay ta nhìn Quận chúa, thân thể ngược lại không tệ."
Cố Nam Nhứ nghe vậy, sắc mặt cũng chìm xuống.

Ôn Nguyên là đệ tử của Mạc Thanh sau lưng là Thừa Phong Lâu, nàng đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Ôn Nguyên chỉ là hiếu kì đối với thân thể của Ninh nhi.
Ôn Nguyên ánh mắt sáng quắc, ánh mắt luôn mông lung như hoa đào bây giờ lại mang tới mấy phần sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Nam Nhứ,nói: "Trước khi có chuyện một tháng, ngài tự mình đem Thế tử đi đến bên người tiên vương, phải chứ?"
Cố Nam Nhứ cũng bình tĩnh nhìn nàng nhưng cũng không đáp lời.
Ôn Nguyên hạ thấp tư thái, thở dài nói: "Vương phi, ngài hãy nói cho ta đi."
Cố Nam Nhứ không nhìn nàng nữa, tay cầm chén trà lên khẽ nhấp một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi vì sao lại muốn biết? Ngay cả sư phụ ngươi cũng chưa từng quản nhiều như vậy."
"Ngài sao biết sư phụ ta chưa từng?" Ôn Nguyên cười khổ, ánh mắt thành khẩn, nói: "Quận chúa vừa thấy Tiêu Tướng quân liền cảm thấy thân thiết, ngài cảm thấy trong thiên hạ có thể có trùng hợp như vậy sao? Không biết điện hạ đã nói cho ngài biết chưa? Trấn Bắc Tướng quân Tiêu Vô Định chính là sư muội của ta, kỳ thực là nữ tử?"
Cố Nam Nhứ bỗng nhiên trợn to mắt,tay nắm chén trà cũng không vững,ngay khắc đó liền rơi xuống phát ra một tiếng vang giòn giã.


Nàng không nghĩ ngợi nhiều nhào tới nắm tay Ôn Nguyên âm thanh run rẩy, hỏi: "Ngươi nói cái gì? !"
Ôn Nguyên không quản đau đớn trên tay vẫn là dáng dấp ôn nhu,nàng không đáp nhưng lại hỏi ngược lại: "Vương phi,thân thế Ninh nhi thật sự là như Ôn Nguyên nghĩ ?"
"Sư muội của ngươi..." Cố Nam Nhứ rốt cục không nhịn được nước mắt, nắm chặt tay Ôn Nguyên chờ mong nhìn nàng.

Ôn Nguyên thấy vậy liền biết không sai.

Đoạn Trường Ninh quả thật là Tiêu Trường Ninh.

TS Vương phi gả cho Đoạn Nguyên Kỳ quả thật là vì bảo vệ hài tử.

Nàng tuy không biết năm đó đến cùng là cảnh tượng như thế nào nhưng chỉ bằng việc Cố Nam Nhứ chịu đựng đau uất phu chết mà cùng kẻ thù mọi cách đọ sức bảo vệ cốt nhục cuối cùng của phu quân, chỉ ngần ấy cũng khiến người ta đau xót.

Lại nghĩ tới người sư muội của nàng, nhiều năm chịu đựng dày vò Ôn Nguyên không khỏi âm thầm ảo não,nếu như nhiều trước phái người điều tra thì đã có thể sớm biết chân tướng.

A Tiêu cũng không cần khổ sở như vậy.
Nghĩ vậy, Ôn Nguyên cười nắm tay Cố Nam Nhứ, ôn nhu nói: "Xuân săn năm ngoái Trấn Bắc Tướng quân đã đoạt được Phá Quân.Nếu Vương phi muốn nhìn di vật của tiên vương, không bằng rảnh rỗi đi phủ Trấn Bắc Tướng quân nhìn một chút?"——————-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi