VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Trong lúc trung tâm mua sắm trở nên rối loạn vì xuất hiện một người đàn ông đem theo hung khí đi gây án, ở Vương gia cũng đang không yên bình.

Vương Tuấn tức giận đến mức thở sắc mặt xanh mét, nhìn em gái ngoan của mình, lửa giận phun trào.

“Sao em có thể làm ra chuyện như thế? Em điên rồi phải không?”

Anh đập tay lên bàn, cả người run rẩy vì không kiềm nén được cơn giận của mình.

Vương Tuyết Tình thản nhiên nhìn anh:

“Không phải chỉ là mấy con sâu cái kiến thôi à? Anh sợ gì chứ?”

“Con sâu cái kiến? Bọn họ nghèo thì không phải người ư? Em nói xem em giấu anh làm bao nhiêu chuyện như vậy, còn muốn giết người? Em điên rồi! Em bị gia đình mình chiều chuộng đến điên rồi!”

Vương Tuấn không biết phải làm sao với đứa em gái này, anh yêu thương con bé hết mực, gửi con bé đến công ty của Lạc Thần làm diễn viên, ra sức nâng đỡ, cuối cùng… thứ gì đã biến chính em gái mình thành một kẻ máu lạnh vô tình như thế?

“Em nói xem, anh làm sao ăn nói với Lạc Thần đây chứ?”


“Em không sợ anh ta, Vương gia không sợ.”

“Tuyết Tình, em không hiểu, chúng ta không sợ Lạc gia, chúng ta có thể lách luật nếu em vô tình gây án, nhưng đây là em ra tay quá mức, truyền thông mà biết thì đừng nói là em, ngay cả Vương gia cũng bị ảnh hưởng.”

Vương Tuyết Tình quá ngây thơ, nghĩ chỉ cần có tiền thì lấp liếm được mọi việc, thậm chí muốn giết cả Tô Ngữ và những người liên quan.

“Bọn họ phát hiện ra chuyện em làm rồi, em không giết người diệt khẩu chẳng lẽ chờ đi tù?”

“Em giết người rồi thì không đi tù sao?” Vương Tuấn cảm thấy rất bất lực.

“Em cho tiền đám người kia rồi, giết xong tự thú, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vương Tuấn thật muốn đánh cho em gái một bạt tai, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con bé không chút biểu cảm khi nói đến việc giết người, trong lòng lạnh lẽo.

“Em quá khinh thường người khác… Em điên rồi! Ở trong nhà cho anh! Đừng ra ngoài!”

Nói xong, Vương Tuấn gọi người đến canh chừng không để Vương Tuyết Tình rời khỏi phòng nửa bước.

Anh liên hệ với Lạc Thần, hòng xoa dịu mối quan hệ của bọn họ, nhưng chỉ nhận được một câu:

[Xin lỗi, chuyện này liên quan đến mạng sống, danh dự của vợ con tôi, và cả hạnh phúc gia đình tôi. Vương Tuấn, chúng ta là bạn cũ, tôi có thể đồng ý với cậu rất nhiều thứ, riêng chuyện lần này, cho dù cậu có đến quỳ gối trước mặt tôi, thì cũng đừng hòng bảo vệ được em gái cậu.]

Dứt khoát như vậy, thậm chí tình nghĩa khi xưa cũng không thể cứu vãn được chút gì. Phải rồi, ai có thể tha thứ cho người muốn giết con gái mình chứ?

Điều Vương Tuấn hiện tại có thể làm chính là tìm cách giảm tội cho em gái, không đến mức khiến con bé phải đi tù.

Chuyện này mà bung bét ra, thì cậu ruột làm bên phía cục cảnh sát cũng không giúp được, thậm chí là bị ảnh hưởng.

Thời gian qua anh đã quá lơ là, không quan tâm chăm sóc em gái, mới khiến con bé bất thường như vậy.

Liên hệ với phía luật sư trước, chuẩn bị sẵn cho mọi trường hợp xấu nhất, sau đó lại gọi người đến giúp Vương Tuyết Tình kiểm tra tâm lý. Bây giờ không có bệnh về tâm lý, thì cũng phải xét ra bệnh. Như vậy may ra giảm nhẹ được tội mưu sát…

Phía Tô Ngữ bắt được người đàn ông kia cũng đã giao cho cảnh sát, Sở Dương mang theo Tô Ngữ đi bệnh viện kiểm tra vết thương.


Vết đâm rất sâu, nếu không xử lý cẩn thận thì có nguy cơ nhiễm trùng cao.

Lúc Tô Ngữ ngồi bên ngoài phòng chờ đã gọi điện thoại báo với Hạ Điềm, cho nên lúc này trước cửa không chỉ có mình cô, mà còn có thêm hai cô gái nữa.

Ba người bọn họ như chị em tốt của nhau, hiện tại một người gặp nguy, hai người khác sao có thể yên tâm.

Hạ Điềm ôm chặt lấy Tô Ngữ, thật hối hận vì đã không xét đến trường hợp bạn tốt của mình bị tấn công. Nếu lúc ấy không có Sở Dương, người đàn ông kia thật sự đạt được mục đích thì cô sẽ chết mất, cô không thể chịu nổi nếu Tô Ngữ xảy ra chuyện gì.

Tô Ngữ vỗ nhẹ lên lưng Hạ Điềm, an ủi nói:

“Không phải vẫn còn tốt lắm sao?”

Vừa muốn an ủi, Hạ Điềm lại càng cảm thấy có lỗi, cứ ôm siết cô không chịu buông ra.

Trình Tiêu bất đắc dĩ phải lên tiếng:

“Lúc này không phải lúc nên xúc động, Sở Dương ra rồi kìa.”

Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng bệnh, Sở Dương được băng bó cẩn thận đang đứng đó nhìn bọn họ.

Hai cô gái vội vàng tách nhau ra, Tô Ngữ lon ton đi tới bên cạnh Sở Dương, nghiêm cẩn cúi chào:

“Thành thật cảm ơn và xin lỗi anh, Sở đại thần vất vả rồi.”

“Không có gì, chỉ bị thương chút xíu thôi.” Sở Dương lắc đầu cười nói.

Tô Ngữ không cho là vậy, cô được người này cứu mạng, phải có trách nhiệm với vết thương của anh ta.

“Tiền viện phí tôi sẽ trả, còn trả cả tiền cơm nước một tháng cho anh nữa, coi như đền bù, tôi sẽ chăm sóc anh hết tuần luôn.”

“A? Không cần đâu…”

Anh đang định từ chối, Tô Ngữ đã thể hiện phần tính cách quyết đoán của mình, đơn giản đáp:


“Anh không cần cũng phải cần.”

Cái thái độ bá đạo này của cô chọc cho Hạ Điềm đang căng thẳng phải bật cười. Đây là đang ép mua ép bán đó hả?

“Được rồi, tùy cô.”

Sở Dương không tiếp tục ý kiến, sau khi chào hỏi sơ qua với Hạ Điềm và dặn dò bọn họ cẩn thận, anh lên xe rời đi.

“Xin lỗi, tớ phải đi trước, chuyện kế tiếp hai người tự lo nha.”

Tô Ngữ vẫy tay rồi lẽo đẽo chạy theo Sở Dương, một phần là để báo đáp anh, một phần là vì cô ở bên cạnh Hạ Điềm cũng chẳng giúp được gì, thà rằng dùng cơ hội tốt này tán luôn Sở đại thần. Ha ha.

Âm mưu nhỏ trong lòng cô không thoát khỏi được Hạ Điềm, thấy cô như vậy, Hạ Điềm không cản, ngược lại cảm thấy Tô Ngữ ở cạnh Sở Dương sẽ an toàn hơn.

Kế tiếp, bọn họ bắt tay vào thu thập chứng cứ, thậm chí dùng nhiều biện pháp mạnh kéo Linh Linh trở về thành phố.

Dụ dỗ, tiền, không được thì uy hiếp. Hiện tại mọi thủ đoạn Hạ Điềm đều áp dụng hết rồi, chỉ chờ thời điểm thích hợp để xé rách da mặt giả tạo của Vương Tuyết Tình.

Ngày trao giải cận kề, Lạc Thần không tiếp tục tìm đến nhà của Hạ Điềm nữa. Có lẽ anh đã hiểu một điều, cho dù anh đến cũng chẳng ai tiếp đón.

Sở Dương nói đúng, Lạc Hy cũng nói, chi bằng dùng thời gian này giúp Hạ Điềm đòi lại công bằng còn hơn.

Anh cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, có suy nghĩ và phương hướng rõ ràng để chuộc lỗi với Hạ Điềm.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi