VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Thức đêm mới biết đêm dài, câu nói này áp dụng cho trường hợp của Tô Ngữ thì không lệch đi đâu được. Ban đầu nói chỉ đấu võ mồm với đối phương một lát rồi thôi, nhưng tên cứng đầu đó làm cô nàng tức đến mức mất ngủ, suốt đêm ngồi gõ máy tính.

Ai dám động đến Hạ Điềm? Ra đây đấu tay đôi với ta!

Tô Ngữ hì hục ra sức chửi nhau trên mạng, cô quá uất ức vì không làm được gì ngoài việc ngồi ở nhà chăm trẻ trong sự kiện vừa qua, cô đem nỗi uất ức này biến thành sức mạnh, miệt mài không biết mệt.

Sáng sớm, Hạ Điềm nấu bữa cơm đơn giản cho bạn tốt rồi tiến tới bên cạnh, nhìn tình hình chiến sự trên mạng một lát, nói:

“Có thực mới vực được đạo, ăn đi rồi chiến tiếp.”

“Ừ ừ…”


Tô Ngữ vừa đáp xong thì bụng kêu òn ọt, cuối cùng phải tạm dừng để ra ăn sáng cùng Hạ Điềm.

Ngồi vào bàn ăn mới sực tỉnh, sáng rồi? Đã bảy giờ sáng và cô vẫn chưa đi ngủ!

Tô Ngữ xoa xoa cặp mắt sưng húp của mình, ăn sáng xong lập tức lăn ra giường, mặc kệ sự đời.

Hạ Điềm cẩn thận đắp chăn lại giúp bạn tốt, thầm nói một tiếng cám ơn. Cả đời này, tìm được một cô bạn chịu vì mình làm tất cả như Tô Ngữ thật sự là một điều tuyệt vời.

Đang lúc cô ở nhà thảnh thơi chờ cho qua khoảng thời gian scandal bùng nổ, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Nơi này ngoài Trình Tiêu, Tô Ngữ và Lạc Hy ra thì không có ai biết nữa cả. Mà Trình Tiêu nói rõ trong vòng hai ngày sẽ không đến được, dặn cô cẩn thận đừng ra ngoài, sao giờ lại có tiếng chuông cửa chứ?

Hạ Điềm nhíu mày, đem cửa phòng ngủ khóa lại rồi mới đi ra ngoài.

Thông qua lỗ nhỏ trên cửa, không nhìn thấy bất kỳ người nào.

Đợi khoảng năm phút, bên ngoài vẫn im ắng, cô mới từ từ mở cửa ra.

Hương hoa nhẹ nhàng tản ra, quanh quẩn trên hành lang vắng lặng. Hạ Điềm cúi đầu nhìn xuống, không ngờ dưới chân lại có một giỏ hoa hồng cực to…

Người gửi ẩn danh, không có bất kỳ thứ gì để lại trên giỏ hoa.

Mấy hôm nay là thời gian nhạy cảm, bất kể thứ gì có nguồn gốc không rõ ràng đều phải thủ tiêu! Hạ Điềm quay trở lại phòng, đeo hai lớp găng tay, cộng thêm một cái khẩu trang vải dày rồi đi ra, cầm lấy giỏ hoa kia.


“Thứ quỷ gì…”

Hạ Điềm đem giỏ hoa to đó đi thẳng xuống dưới lầu, thẳng tay ném vào thùng rác, sau đó vào thang máy trở lại phòng. Suốt quá trình, cô đều cẩn thận nhìn xung quanh, rất sợ nơi ở của mình bị phát hiện.

Chỗ này là Lạc Hy tìm cho cô, không biết có thật sự an toàn không nữa.

Cô vừa rời đi không lâu, một người đàn ông áo đen lặng lẽ xuất hiện, chụp ảnh giỏ hoa đang nằm bẹp trong thùng rác rồi bấm gì đó.

Nội dung tin nhắn đại khái là: [Kế hoạch thất bại, Hạ tiểu thư rất cẩn thận, không nhận hoa nặc danh.]

[Mua một bó hoa khác, đề tên của tôi.]

[Vâng.]

Mười lăm phút sau, chuông cửa lần nữa reo vang.

Hạ Điềm cảm thấy không an tâm lắm, vì vậy khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô mới ăn mặc kín đáo thò đầu ra khỏi cửa nhìn thử.

Vẫn là hương hoa hồng nồng nặc ngoài hành lang, nhưng lần này từ một giỏ hoa to biến thành bó hoa tươi, còn kèm theo danh thiếp.

Nhìn cái tên trên đó, Hạ Điềm câm nín không biết phải bày ra biểu cảm gì.

Cô thậm chí không thèm chạm vào nó đã đóng cửa lại, sau đó gọi điện thoại cho Lạc Hy. Phía bên kia vừa bắt máy liền nhận lỗi với cô.


[Chị đừng tức giận, là anh trai cứ nằng nặc muốn em cho biết địa chỉ mới của chị, em hết cách rồi…]

“Em nói với anh ta, đừng gửi hoa nữa, chị ghét hoa hồng, phiền phức.”

Hạ Điềm nói xong tắt máy, không khỏi buồn bực. Con bé này sao lại không đáng tin như vậy chứ? Hôm trước vừa nói hết mọi chuyện cho Lạc Thần biết, sau đó liên tục xin lỗi và khăng khăng đảm bảo là sẽ không bán đứng cô thêm lần nào nữa... Nhưng mà nhìn xem, chưa được mấy ngày đã lại bép xép rồi.

Thở ra một hơi đầy bất lực, Hạ Điềm xoay người trở về, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì gọi video cho gia đình để tâm sự.

Chẳng qua là, cô đánh giá quá cao trí thông minh của Lạc Thần. Cô nói không thích hoa hồng, thật ra là đang ám chỉ việc không muốn nhận quà, nhưng anh ta lại nghĩ theo một chiều hướng khác…

Chuông cửa hôm nay có cảm giác như sắp bị nhấn hỏng, hơn ba mươi lần, các loại hoa, trái cây, quần áo trẻ em, thức ăn nhanh, linh ta linh tinh…

Hạ Điềm chịu không nổi trước hành động kì cục này của Lạc Thần, rốt cuộc phải xin số điện thoại của anh ta từ Lạc Hy, sau đó trực tiếp nối máy rồi thẳng thừng mắng:

[Con mẹ nó anh không cần mặt mũi nữa hả? Tôi đã nói rõ từ giỏ hoa thứ ba, đó là tôi ghét tất cả những thứ anh gửi đến chứ không riêng thứ gì! Tôi hiện tại rất ghét anh, anh hiểu không? Còn không kêu người dọn cái đống rác trước cửa đi? Tôi sắp bị phòng bên cạnh phàn nàn đến chết rồi!]






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi